Hạ Thẩm Châu lập tức đứng lại quay đầu nhìn Ngu Vũ Mặc.
Ngu Vũ mặc đột nhiên lấy từ trong túi ra một cái móc chìa khóa, không giải thích gì nhét vào trong tay Hạ Thẩm Châu.
Hạ Thẩm Châu kinh ngạc nhìn móc chìa khóa trong tay mình, cậu nhìn Ngu Vũ Mặc với vẻ không hiểu.
Ngu Vũ Mặc đỏ mặt nói: “Khi mua combo gà rán miếng, nhân viên thu ngân nói mua hai suất cùng lúc có thể có được một cặp móc chìa khóa.
Sau khi anh trả tiền, tôi liền nói với cô ấy chúng ta cùng nhau mua cho nên mới có được cái móc chìa khóa này.
Cái này là của anh, cả buổi chiều chỉ mải nói chuyện quên không đưa cái này cho anh rồi.
Tuy anh đã hiểu nhầm tôi nhưng tôi vẫn muốn nói một tiếng cảm ơn.
Nếu không phải anh cũng mua một combo như vậy thì tôi cũng sẽ không có được cái móc chìa khóa này rồi!”
Nói xong, Ngu Mặc Vũ quay người chạy về bên cạnh bạn học của cô ngoan ngoãn xếp hàng đợi vị trí của mình.
Hạ Thẩm Châu cúi đầu nhìn móc chìa khóa trong tay, chỉ là một chiếc móc chìa khóa hình gấu nhỏ hết sức bình thường có thể nhìn thấy ở bất cứ chỗ nào trên phố.
Nhưng Ngu Vũ Mặc lại coi nó như bảo bối, hiển nhiên là cô gái nay rất thích gấu nhỏ rồi.
Hạ Thẩm Châu cũng không để ý, cậu nắm lấy móc chìa khóa quay người rồi tiếp tục đi về.
Hạ Thẩm Châu chưa đi được bao xa đã nghe thấy tiếng các cô gái đang hoan hô, có lẽ là đến lượt vị trí của họ rồi nên họ thấy rất vui chăng?
Trở về phòng, Thẩm Viễn tinh mắt lập tức nhìn thấy móc chìa khóa gấu nhỏ trên tay Hạ Thẩm Châu, cậu lập tức cười lớn: “Anh hai, anh ra ngoài đi dạo một vòng mà đã có tín vật định tình rồi?”
Hạ Thẩm Châu giơ tay gõ vào trán của Thẩm Viễn: “Chỉ biết nói linh tinh, còn không mau đi gọi đồ ăn đi?”
Mọi người cùng cười lên.
Thẩm Mạch sau khi thả lỏng xong cũng khỏe như vâm chạy đến trước bàn ăn chuẩn bị ăn tối.
Thẩm Tùng Tý nhanh chóng quyết định bữa tối, sau đó họ vừa ăn nói chuyện, quả thật là cực kỳ thoải mái.
Mọi người ăn cũng gần xong rồi liền lần lượt tỏ ý chơi mệt rồi muốn về phòng ngủ.
Mọi người vừa mới rời khỏi phòng đã nghe thấy ở chỗ không xa có tiếng người rít lên, tiếp theo lại có thể tiếng có người rơi xuống bồn hoa sen.
Tuy bồn hoa sen ở đây đều là ra người làm ra nhưng nước cũng sâu sấp xỉ một mét rưỡi.
Người không biết mực nước rơi xuống có lẽ cũng có thể cũng có thể bị dìm đến suýt chết.
Hạ Thẩm Châu lập tức nói với vệ sĩ của mình: “Đi xem sao!”
Một vệ sĩ bước dài về phía đó rồi lặn xuống, rất nhanh đã mò được một người từ trong bồn nước ra.
Hạ Thẩm Châu tinh mắt, lập tức nhìn ra người rơi xuống nước hình như là bạn học của Ngu Vũ Mặc.
Quả nhiên một giây sau giọng nói phẫn nộ của Ngu Vũ Mặc đã vang lên: “Con người anh sao có thể như vậy? Chúng tôi chỉ muốn đi qua từ chỗ này, anh không muốn chúng tôi đi thì cứ nói thẳng, việc gì phải đẩy người ta xuống?”
“Ai bảo mấy người không lên tiếng? Không lên tiếng đã muốn đi qua đó? Không có cửa đâu!” Giọng của một người đàn ông ngạo mạn vang lên: “Lần này chỉ là đẩy mấy người xuống, còn như vậy nữa thì không đơn giản như vậy nữa đâu!”
Lúc này người giám đốc của Ngẫu Đường nghe thấy giọng nói liền nhanh chóng qua đó xử lý tranh chấp.
Hạ Thẩm Chấu vốn dĩ không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng vừa nghĩ đến việc Ngu Vũ Mặc còn đưa một cái móc chìa khóa trong cặp móc chìa khóa đó cho mình cậu liền thấy cô gái đó cũng hơi thú vị, cũng có vài phần muốn biết tâm tư của cô ấy.
Văn Gian Thanh từ nhỏ đã lớn lên với Hạ Thẩm Châu, cậu vừa nhìn nét mặt của Hạ Thẩm Châu liền biết anh muốn lo chuyện bao đồng này rồi.
Văn Gian Thanh lập tức nói: “Chúng ta chia nhau về đi! Cả ngày hôm nay cũng mệt rồi, nhiều người như vậy một chiếc xe cũng ngồi không đủ nên là chia nhau về đi!”
Thẩm Tùng Tý gật đồng tỏ vẻ đồng ý: “Cũng được, vậy bọn anh về trước đây! Thẩm Châu, đừng lo chuyện bao đồng nhé!”
“Em biết rồi.”