Hạ Thẩm Châu còn chưa nói xong, Văn Gian Thanh liền bán đứng: “Quá lắm nha.
Hôm nay còn có vật đính ước cơ đấy.
Huhu, Cái này chính là.”
Văn Gian Thanh lập tức cầm điện thoại của Hạ Thẩm Châu lên, phía trên là một cái móc trang trí nhìn cũng không phải là tuyệt đẹp cho lắm, lập tức liền lắc lư.
Vẻ mặt Thẩm Hà cũng đầy kinh ngạc: “Thẩm Châu, thật sự có vật đính ước này.” Thẩm Hà cười ha ha, nói: “Từ bé đến lớn em chưa từng nhận một món quà nhỏ nào mà người khác tặng, lần này nhận rồi, đây là thiên kim của nhà nào mà khiến em phân biệt đối xử thế? Chậc chậc chậc, hơn nữa đồ vật nhỏ nhìn không đẹp mắt này lại có thể khiến em xem như bảo bối, rõ ràng lần này là động tâm thật a.”
Hạ Thẩm Châu đỏ mặt, nói: “Chị, chị đừng nghe cậu ấy nói bậy.”
Văn Gian Thanh cười khà khà, nói: “Chị, em có nói bậy hay không thì chị thẩm vấn cậu ấy xem cái móc trang trí này là ai cho cậu ấy là biết mà.”
Thẩm Hà rất có hứng thú, nói: “Thú vị, thú vị.
Hiện tại chị không nói chuyện với các em nữa.
Thẩm Châu, lúc trở về báo cáo với chị chút nhé.
Hôm nay chị phải đi ăn cơm với khách hàng trước đã.”
Thẩm Hà bây giờ mới nhớ tới mục đích mà mình đến đây, sau đó còn dặn dò vài câu: “Giản Thanh, chuyện của em, bản thân cũng phải cận thận một chút, việc gì cũng không được tùy tiện ra quyết định.
Gặp phải chuyện chưa chắc chắn thì hỏi chị hoặc hỏi Thẩm Duệ.
Nghe chưa?”
“Vâng, chị.” Văn Gian Thanh thành thật trả lời.
Thẩm Hà lúc này mới khua khua tay, để Văn Gian Thanh và Hạ Thẩm Châu rời khỏi.
Ngày hôm sau, Thẩm Hà liền gọi điện cho Hạ Thẩm Châu, hỏi về việc cái móc treo điện thoại.
Hạ Thẩm Châu cũng cảm thấy chuyện này không có gì, sau đó liền nói với Thẩm Hà.
Thẩm Hà nghe xong liền cảm thấy thú vị.
Sau đó rất nhanh liền cho người đi điều tra về cái người tên Ngu Vũ Mặc này.
Sau một hồi bỏ công sức, tư liệu cá nhân của Ngu Vũ Mặc đã được đặt trên bàn của Thẩm Hà.
Ngu Vũ Mặc, mười sáu tuổi, là một học sinh lớp mười của trường Nhị Trung ở thành phố H.
Về thành tích, không phải là quá tốt nhưng cũng không phải quá tệ.
Dù sao trường Nhị Trung ở thành phố H cũng là trường cấp 3 trọng điểm của vùng, tỷ lệ đỗ đại học cao trên 80%.
Nói cách khác, Ngu Vũ Mặc nếu luôn duy trì thành tích, sau này việc thi vào một trường đại học nào đó là không vấn đề gì.
Ngu Vũ Mặc xuất thân là gia đình công nhân, bố mẹ đều là công nhân của doanh nghiệp nhà nước.
Không có nhiều tiền, nhưng cũng có thể coi là ổn.
Nhưng cũng không thể giúp đỡ gì cho cô bé, con đường đời sau này phải dựa vào chính bản thân cô bé.
Điều mà Thẩm Hà quan tâm đó là cô bé này từng yêu thích làm công ích.
Lúc không có việc gì, liền tổ chức một đám bạn học bán hàng từ thiện.
Tiền kiếm được từ việc bán hàng từ thiện, toàn bộ đều quyên góp cho viện phúc lợi trong vùng.
“Quả là một cô gái thú vị.” Thẩm Hà nhất thời cong khóe miệng.
Từ Vân Khê cũng thích làm công ích, tất cả những người trong nhà cũng đều phối hợp với bà ấy phát động các kiểu hoạt động công ích.
Thẩm Hà cũng đã mấy lần đích thân tham dự hội đấu giá từ thiện của Từ Vân Khê.
Vì thế, đối với một cô bé yêu thích làm công ích, Thẩm Hà cũng có chút thiện cảm.
Xem ra, là lúc nên làm tiếp một hoạt động rồi.
Lúc Thẩm Hà đang tìm hiểu về Ngu Vũ Mặc, Ngu Vũ Mặc cũng đang cầm cái poster của Thẩm Hà, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ si mê.
Cái cô gái bị đẩy xuống nước kia gõ gõ cửa ký túc xá của Ngu Vũ Mặc, bước vào, nhìn thấy Ngu Vũ Mặc còn đang xem poster của Thẩm Hà, không nhịn được mà cười nói: “Vũ Mặc, cậu vẫn thích nữ thần quốc dân của chúng ta à.”
“Đương nhiên là thích rồi.
Hôm qua cậu không chú ý sao? Nữ thần quá xinh đẹp.
Cười lên đẹp như thế.
Tớ trước nay chưa từng nhìn thấy một nữ thần nào xinh đẹp như vậy.
Phim mà chị ấy đóng, tờ xem đi xem lại mười mấy lần, nhưng vẫn xem không đủ.” Ngu Vũ Mặc vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, nói: “Hôm qua nữ thần còn ra mặt thay chúng ta.
Nếu không có nữ thần, không biết cái gã đàn ông kia đã nói cái gì rồi.” Cô gái kia nghĩ lại cảm thấy rùng mình mà nói: “Đúng vậy, cái gã đàn ông kia sao lại xấu xa như vậy, nói đẩy người liền đẩy