Tặng cô ___fatdogmickey___ @HarunoMiyuri nha ^^ Chúc mn đọc vui vẻ
-------------------------------------------------------
Anywhere you are, i am near
Anywhere you go, ill be there
Anytime you whisper mt name, youll see
Every single promise ill keep
Cause what kind of guy would i be
If i was to leave when you need me most...
Ca khúc "What are words" của Chris Medina vang lên từ điện thoại của JungKook. Cậu dời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn tên người gọi đến. Ánh mắt JungKook ánh lên chút nhu hòa, cậu nở nụ cười .
- Alo _ Cậu hạ giọng ôn nhu nói.
- Kooie hyung... _ Một giọng nói trong trẻo, ngọt ngào vang lên
- Susu! _ JungKook nhẹ nhàng gọi tên em trai mình.
JungSu năm nay ba tuổi
- Kooie hyung, Susu nhớ anh~ Anh về với Susu, chơi với Susu đi! _ JungSu ngọt ngào, bập bẹ nói với JungKook.
Trong trí nhớ non nớt của bé, ngoài bố mẹ, chị hai JungNa, còn có cả anh ba nữa. Tuy anh rất ít khi ở nhà, nhưng anh lại tốt với bé nhất. Ba mẹ và chị rất cưng chiều bé, nhưng họ lại không kiên nhẫn chơi với bé.
Từ lúc JungSu sinh ra luôn rất hiếu động, luôn tò mò mọi thứ. Bé rất dễ thương, tuy nhiên không ai chịu nổi tính năng động của Susu,
Chỉ có JungKook là rất kiên nhẫn chơi với bé. Cậu có thể ngồi với bé, theo đuôi bé từ sáng tới tối. Cũng chỉ có cậu mới dụ dỗ bé ngoan ngoãn được. Mỗi lần JungKook về nhà là mẹ Jeon thở phào, mừng chảy nước mắt. Một phần, rốt cuộc bà cũng được nghỉ ngơi mấy ngày, chỉ có JungKook mới trị được tiểu quỉ này. Một phần vì bà rất thương, rất nhớ JungKookie con trai bà.
~~~~~~~~o0o~~~~~~~~
Ông bà Jeon luôn nhớ mãi hình ảnh con trai họ nằm trên vũng máu, loang dài trên nền gạch trắng. Hơi thở yếu ớt, gương mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm chặt, thâm đen, hõm sâu do một thời gian dài không ngủ. Hình ảnh đó ám ảnh bố mẹ Jeon cả đời.
Trong thời gian chờ bác sĩ cấp cứu, vợ chồng họ ôm nhau khóc, tự trách rằng chính bàn tay họ đã tự đẩy con trai mình đến con đường này. Trong lúc thằng bé cần họ nhất thì họ đã làm gì? Họ không mắng chửi cậu, nhưng họ đã dùng cách tàn khốc nhất đó là im lặng, bỏ mặc để trừng phạt cậu. Đến khi biết cậu có thể rời xa họ vĩnh viễn, hai người hối hận rất nhiều.
Khi nghe bác sĩ nói mạng sống con trai mình may mắn, chỉ chậm một phút nữa thôi là không cứu được, họ như mất nửa cái mạng. Lúc đó bác sĩ đã trách họ rất nặng mà hai người họ lại cười như điên vì con trai của họ vẫn còn sống.
Sau khi JungKook tỉnh lại, cậu mắc chứng trầm cảm, cộng thêm thân thể tổn thương sâu làm sức khỏe cậu rất yếu. Ông bà Jeon chờ JungKook ổn định một chút rồi quyết định chuyển nhà, mang theo hai đứa con tới thành phố khác, rời xa nơi họ ở mấy chục năm nay.
Mẹ Jeon nghỉ việc, ở nhà buôn bán nhỏ, vừ chăm sóc JungKook, vừa an ủi, động viên con gái mình. Mọi gánh nặng trong nhà dồn lên vai ông Jeon. Nhưng họ vẫn vui vẻ chịu đựng tất cả.
Nhờ sự chăm sóc của mẹ, chữa trị của bác sĩ tâm lí, qua một năm, JungKook thoát khỏi chứng bệnh trầm cảm, thân thể hồi phục nhưng sức khỏe cậu lại kém đi rất nhiều, cậu cũng không còn hoạt bát, hiếu động, vui vẻ, hay chọc cười mọi người như trước đây nữa.
JungNa con gái họ cũng trưởng thành hơn, không đố kị, tị nạnh với em trai nữa. Cô biết yêu thương em mình nhiều hơn. JungNa còn học cách thắt dây, làm ra những vòng tay rất đẹp, nam tính cho em mình đeo, che đi vết sẹo để tránh sự soi mói của người khác với em mình.
Trong khoảng thời gian đó, ông bà Jeon nhận ra một điều. Con họ dù có thích người đồng tính thì sao? Cho dù khác người thì sao? Chỉ cần con họ được vui vẻ, hạnh phúc ,khỏe mạnh là đủ rồi.
Nhưng để nhận ra bài học này, cái giá bố mẹ JungKook phải trả rất nặng. Sau khi hồi phục, JungKook dồn hết sức lực vào việc học. Ngoại trừ hiếu thảo với cha mẹ, làm em trai ngoan của chị, cậu chỉ chăm chú việc học, không kết giao bạn bè. Bạn bè là bóng ma tâm lí của cậu. JungKook từ nhỏ rất thông minh, linh