Let Me Love You - Vkook

Chương 84


trước sau


"Bảo bối, em làm gì vậy?" Taehyung vừa về đến nhà thì thấy JungKook đang cặm cụi trong thư phòng, không như mọi ngày cậu hay đứng ở cửa đợi anh, Taehyung thắc mắc đến gần, ôm cậu từ phía sau, nhẹ hỏi.

"A..Anh về rồi. Đợi em chút, em đang bận chút." Cậu quay người lại, nhanh chóng giấu thứ đang làm vào sau lưng, mỉm cười ngọt ngào.

"Em bận cái gì mà quên luôn cả chồng em? Em đang giấu cái gì? Cho anh xem với." Taehyung rướn cổ ra ra sau, cố xem bằng được thứ Jungkook đang ra sức giấu đi.

"Không được, cái này là bí mật, anh không được xem." Cậu lắc đầu, cau cau mày như ông cụ non đẩy Taehyung ra, tránh cho anh thấy được. Sau đó nhanh chóng lấy thứ nọ, lướt như bay mà bỏ vào tủ gỗ, khoá lại, nhìn anh cười hì hì, ra vẻ thần bí.

"Em càng giấu anh càng phải xem." Taehyung híp mắt nhìn bảo bối trước mặt, chực một cái rồi nhảy qua tủ, nhưng không may mắn, cậu đã nhanh chóng rút chìa khoá ra, đứng trước cửa tủ rồi.
Hai tay JungKook vòng qua cổ anh, cậu nở nụ cười ngọt ngào, nhắc lại lần nữa:

"Cái này là bí mật đấy, anh không được xem khi em chưa cho phép đâu."

"Còn cái gì bí mật hơn cái này nữa đâu?" Taehyung vô sỉ nắm lấy tiểu Jeon trong tay, nắn nắn, cười nham nhở. Rất đáng được nhận một bạt tai!

"Anh! Lưu manh." JungKook phản ứng nhanh chóng, đánh nhẹ vào tay anh một cái, người đâu ra, không bao giờ giữ tinh trùng ở một chỗ được sao?

"Em không cho anh xem...thì thôi vậy." Bị vợ bảo bối vừa đánh vừa la một lúc, Taehyung bắt đầu trưng bộ mặt đáng thương ra nhìn cậu, cúi đầu lí nhí rồi quay lưng.

"A...!" JungKook theo phản xạ kéo anh lại, vươn người vòng tay qua cổ anh, nhón chân, tặng đôi môi gợi cảm kia một nụ hôn sâu, môi lưỡi triền miên đến khi JungKook hết dưỡng khí, hai người mới dứt ra được.

Thật bền lâu!

"Không phải em không cho anh xem, mà là bí mật, sau này hoàn thành em sẽ đưa anh xem, được không?" Cậu vẫn ôm lấy cổ nam nhân của mình, nở nụ cười ngọt ngào.


Dưới sự dỗ dành đáng yêu của vợ bảo bối, Taehyung đặt bàn tay to lớn qua eo cậu, vui vẻ trở lại, cúi đầu cụng trán cậu, hôn qua đôi môi mềm, thì thầm.

"Yêu em để đâu cho hết đây, bảo bối."

Trong khi hai con người kia đang ân ái, thì ở ngoài này, Hwan Jimin đang mặt đỏ tía tai xách cặp xình xịch chạy lên lầu, và kết quả là "RẦM!" Một tiếng thụi vang vọng trong không gian rộng lớn lôi kéo sự chú ý từ cặp ân ái trong phòng. Hai người mau chóng chạy ra ngoài thì thấy Jimin đang ngồi bệt giữa sàn nhà, sách vở rơi ra quanh cậu, trông ngốc ngếch hết nói nổi.

JungKook chạy đến đỡ Jimin dậy, cậu nhóc mắt phủ tầng sương loạng choạng đứng lên, phủi phủi đồ trên người, khuôn mặt đỏ bừng thi thoảng ngước lên, lướt qua đôi môi sưng đỏ của JungKook.

"E...em xin lỗi, em làm...lỡ...chuyện vui của...của hai anh rồi.." Cậu đưa tay gãi gãi đầu, làm ra vẻ hối hận.

Nghe câu nói này chẳng khác gì sét đánh ngang tai, vành tai JungKook sớm đỏ bừng lên, cậu kiểm tra thân thể Jimin một vòng rồi lắp bắp:

"Em..em không sao chứ? Có đâu..à có đau..ở đâu không?"

"Em..em không sao.."

Phụt!

Taehyung đứng nhìn hai cái đầu nấm ngốc ngốc đang ửng đỏ thì không nhịn được, bật cười. Ánh mắt vô tội nhìn vợ bảo bối, nhưng khi chuyển qua em trai thì có vẻ loé sáng, thầm tán thưởng. Không sao không sao, em út có thể học tập kĩ thuật để sau này thực hành cùng tên hồ ly trụi lông kia, hắn là người đề cao kĩ năng. Khà khà!

Thấy ông xã cười, cậu chẳng biết làm gì ngoài việc trừng đôi mắt đẹp lên, cảnh cáo anh.
Cười cái rắm!

Thật không có tiền đồ!

"Được rồi, em nhìn mòn vợ anh bây giờ, lên phòng đi, không sao là tốt rồi." Taehyung hơi khó chịu khi thấy Jimin cứ chăm chăm vào đôi môi của vợ anh, nhìn gì lắm thế? Anh mày phạt phí đấy, biết không?

"Va...vâng.." Jimin dọn vở vào, xách cặp chạy lên lầu, chân nọ vấp chân kia chút nữa té cầu thang.

Con nít con nôi!

Jimin nhanh chóng chạy lên phòng rồi chốt cửa lại. Cậu áp đôi bàn tay nhỏ bé vào má mình, vỗ vỗ vài cái. Rốt cuộc thì cậu bị cái gì mà lại nghĩ đến Hoseok khi thấy hai anh hôn nhau? Thật khó hiểu. Thật không ngờ. Thật khó chấp nhận. Cậu và Hoseok cũng hôn nhau rồi nha...

"Em..vào bếp nấu bữa tối." JungKook hùng hổ bước vào bếp với đôi tai đỏ lựng.

Taehyung híp mắt nhìn bảo bối, cười hì hì rồi ngoan ngoãn đi theo sau, cùng JungKook nấu bữa tối.

Trong bếp chỉ có một màu

hường bao phủ.

Rất hạnh phúc!

—————————

"Chủ nhân, sao hôm nay phu nhân không ở lại ạ?" A Thập bị cả bọn xúi đểu, lắt nhắt chạy vào trước mặt Jung tổng, lí nhí.
Thực ra thì không phải bị xúi đều đâu.
Là do Thập Thập oẳn tù xì thua thôi.


"Ý kiến?" Hoseok mắt không rời tờ báo trong tay, nhướn mày hỏi.

"A, không có, không có ạ." A Thập lập tức duỗi chân chạy ra ngoài, không dám làm phiền chủ nhân nữa.

Vừa chạy ra đến cửa thì nhìn thấy chín người "anh em" còn lại, đang đứng chồng lên nhau ở cửa.

A Thập độc ác lườm một cái sắc bén.

Anh em?

Quần què!

A Thập quay mông bước đi.

A Ngũ mặt băng chạy theo. Khổ quá mà.

Vậy là tan tiệc rồi, nhưng chưa tan giờ tám chuyện.

"Ê, lão đại, nghĩ xem chủ nhân và phu nhân đang xảy ra chuyện gì?" A Tam cau mày khều khều A Đại. Hắn lập tức nghiêm mặt.

"Đừng lo chuyện bao đồng!"

"XỜIIIII" Cả đám xì mộ tiếng, ánh nhìn khinh bỉ về phía A Đại.

Lúc nãy ai là người trèo lên đầu lão tử để hóng chuyện? A Nhị mếu miệng.

Ai là người đạp lên mặt tiền của lão tử để đứng vững chân trái? A Tam giơ ngón giữa.

Ai là người đạp vào vai ông đây để trụ chân phải? A Tứ thầm chửi thề.

Đồ giả tạo! Phỉ nhổ vào mặt ngươi!

Cả đám giải tán!

Jung tổng ngồi tròn thư phòng, lắc đầu ngán ngầm.
Lấy điện thoại từ trên bàn, anh quay số quen thuộc.

"A...Alo" Giọng nói non nớt của Jimin vang lên từ đầu dây bên kia.

"Ăn tối chưa?" Hoseok nhu hoà.

"Em ăn rồi...ạ."

"Em muốn ra ngoài chơi không?" Bắt đầu dụ dỗ.

"A...vâng" Nhanh quá! Cắn câu rồi.


"Đợi tôi 10 phút nữa." Hoseok cười thành tiếng, vật nhỏ này thật dễ dụ nha.

Jimin hào hứng rón rén chạy xuống nhà, vừa đến nơi thì thấy Taehyung mặt than đang đứng ở cửa chính.

"Em còn định đi đâu giờ này?"

"Em...em..." Jimin văn vê nếp áo.

"Tên đó lại muốn đưa em đi chơi đêm sao? Thật không có tiền đồ." Anh lạnh lùng nhìn cục tròn tròn đang cúi đầu trước mặt, tiếp tục giáo huấn:

"Em phải biết giữ mình, không được ra ngoài vào ban đêm, đặc biệt là với hồ ly. Có biết chưa?"

"Cậu bảo ai hồ ly?" Hoseok đứng ở cửa, cắt ngang lời Taehyung. Jimin nhìn thấy bóng dáng quen thuộc thì hai măt sáng rực, như có như không uỷ khuất cầu xin.

"Jung Hoseok." Taehyung thẳng thắn.

"Vậy thì em cậu yêu hồ ly rồi." Jung tổng đưa tay kéo Jimin đang đứng ở cửa, bỏ chạy.

"Này!!! Trả thằng bé lại đây, tên trụi lông kia, tôi nấu nước sôi vặt sạch lông cậu." Taehyung bất lực gào theo.

"Có tâm thì đêm nay giao em trai cậu cho chồng em ấy đi. Đảm bảo an toàn." Hoseok cũng chẳng kém, gào lại.

Em trai gả ra ngoài như bát nước đổ đi!

"Uầy, chủ nhân thật ngầu." A Cửu đánh cái bốp vào đùi, khâm phục Jung tổng!

"Lái xe." Hoseok bế Jimin lên xe, để cậu nằm gọn trong lòng rồi ra lệnh, cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt anh ngày càng ôn nhu.

"Sợ sao?"

Jimin gật gật đầu nhỏ. Anh hai ai chẳng sợ, chỉ có anh dâu mới làm anh ấy sợ thôi. Uất ức quá. Lần này về cậu sợ bị đứng ngoài cửa, không được vào nhà mất thôi.

"Không sao, có tôi ở đây, tên thê nô kia không làm gì em được đâu." Hoseok cười cười, nhìn người trong lòng, lọn tóc dài vắt qua bả vai rơi xuống má Jimin, cậu đưa ngón tay vân vê từng sợi tóc, thật mềm, thật thích.

—————

"Có Jung tổng rồi, Jiminie sẽ không sao đâu, anh đừng lo." JungKook trấn an chồng, sao anh như bố vợ người ta thế kia.

"Ở với tên sắc lang kia, em nói xem sao anh không lo cho được? Cũng chỉ là muốn tốt cho em út nên mới vậy. Tinh thần nó còn chưa ổn định, thân thể còn yếu, đi đêm lạnh sẽ cảm..." Taehyung cau mày, kể lể.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện