"Mẹ, con đến nơi rồi. Tất cả đều ổn, thủ tục, phòng bệnh và cả lịch hẹn bác sĩ tất cả đều đã được lên sẵn. Con chuẩn bị đưa JungKookie vào trong." Trời xẩm tối, Taehyung gọi điện báo với gia đình khi vừa đến nơi. Đi bằng đường hàng không rất thuận tiện, vì cách nhau về múi giờ nên ở đây trời đã tối. Hơn nữa khi đến nơi, anh đã kịp mua sim Mỹ, thực hiện cuộc gọi ngoại quốc an toàn.
"Vâng, con đã biết. Mẹ nói với cha và mọi người hộ con." Taehyung nghe mẹ nói, gật đầu đồng ý rồi tắt máy, theo chỉ dẫn đưa JungKook vào trong.
Khi đã sắp xếp xong tất cả, đồ đạc và mọi thứ đâu vào đấy rồi, Taehyung lấy máy gọi cho Roy:
"Tôi đến nơi lúc nãy, đã sắp xếp xong mọi thứ. Tất cả đều êm xuôi. Giúp tôi gửi lời cảm ơn đến gia đình cậu. Sau này chữa lành cho em ấy, nếu có thời gian tôi sẽ ghé thăm bác trai bác gái." Taehyung nói với Roy về tình hình hiện tại, hai người nói chuyện thêm chút rồi tắt máy, theo lời Bogum, anh gọi điện cho cậu bạn, cơ bản đều giống với Roy lúc nãy. Bogum rất lo cho hai người, điện thoại vừa rung lên anh đã bắt máy, tuy cuộc gọi diễn ra nhanh chóng nhưng Bogum đã biết được toàn bộ tình hình của hai người mà thở phào nhẹ nhõm.
Đang lau rửa cho JungKook thêm chút nữa thì có một cô ý tá bước vào, cô cúi đầu chào anh, trông rất lịch sự và chuyên nghiệp. Đây chắc là bác sĩ mà gia đình Roy đã sắp xếp cho JungKook.
"Xin chào, tôi là bác sĩ chuyên phẫu ở đây, theo tôi được biết thì đây là phòng 54 của bệnh nhân Jeon JungKook. Vậy chắc anh là người nhà của bệnh nhân? Kính chào." Cô bác sĩ dáng người cao ráo, mặc bộ đồng phục trắng dài, giọng nói mượt mà bằng tiếng Hàn chào hỏi Taehyung.
"Vâng, đúng là tôi. Chào bác sĩ." Taehyung cũng cúi đầu chào lại ngắn gọn, tránh kéo dài thời gian. Về việc bác sĩ là người Mỹ lai Hàn khá nổi tiếng, Roy cũng đã nói với anh trước nên Taehyung cũng không thấy bất ngờ.
"Tôi sẽ khám cho bệnh nhân một chút, anh Roy có nói với tôi rằng cậu ấy đã trải qua một lần phẫu thuật tại Hàn và được chăm sóc rất tốt cho đến ngày hôm nay. Bây giờ đã muộn, tôi sẽ khám qua và chuẩn bị cho bệnh nhân, làm phiền anh đứng qua kia một chút." Cô bác sĩ trẻ trả lời chuyên nghiệp.
Taehyung theo lời cô, đứng qua chỗ khác để bác sĩ khám cho cậu. Cô bác sĩ đến cạnh JungKook, cởi áo cậu ra, để lộ một vết sẹo mổ ở bụng. Taehyung bất giác thắt ngực lại khi nhìn thấy vết sẹo lớn kia, anh cứ vậy nhìn theo cậu cho đến khi bác sĩ kết thúc công việc khám bệnh của mình.
"Anh đừng quá lo về vết sẹo này, chúng tôi có kĩ thuật làm vết sẹo mờ dần và biến mất, sẽ không đau hay ảnh hưởng đến bệnh nhân về cuộc sống sau này. Hiện tại, thể trạng của cậu ấy đã khá tốt, nhưng độc dược lấy ra sạch sẽ vẫn còn lưu lại chút triệu chứng sau này. Ngày mai, chúng tôi sẽ nhanh chóng tiến hành ca phẫu thuật để loại bỏ sạch độc trong cơ thể cậu ấy." Bác sĩ vừa khám xong, quay qua thấy ánh mắt lo lắng của Taehyung thì trấn an anh, đôi tay linh hoạt cúc áo bệnh nhân lại cho JungKook và thu dọn đồ khám.
"Vâng, thưa bác sĩ, em ấy còn cần vệ sinh hay kiêng kị gì trước khi phẫu thuật không?" Taehyung thắc mắc.
"Không cần đâu ạ. Đội ngũ phẫu của chúng tôi sẽ lo trọn tất cả mọi chuyện, đảm bảo ca phẫu thuật sẽ diễn ra thành công tốt đẹp nên anh cứ yên tâm." Bác sĩ mỉm cười trả lời Taehyung.
"Vâng, cảm ơn bác sĩ rất nhiều." Taehyung liên tục nói lời cảm ơn.
"Bổn phận của chúng tôi là chăm sóc và phục vụ bệnh nhân, anh đừng nói khách sáo như vậy. Bây giờ anh và cậu ấy nghỉ ngơi đi, có gì ấn vào nút này, tôi lập tức sẽ đến." Cô bác sĩ cười ngại đưa tay chỉ cho Taehyung nút đỏ ở đầu giường rồi cúi đầu chào anh và rời đi.
Taehyung đến bên giường bệnh, kéo áo cậu lên, vành mắt ửng đỏ khi nhìn thấy vết sẹo mổ doạ người.
"Bảo bối, không sao, sau này chúng ta có thể chữa lành sẹo cho em, lúc nãy em nghe bác sĩ nói vậy không. Anh sẽ làm tất cả những điều tốt nhất cho em. Ngày mai tiến hành phẫu thuật thật tốt, anh sẽ đợi em. Bảo bối ngoan." Taehyung hôn nhẹ lên trán cậu, thì thầm rồi tắt đèn trong phòng, nằm lên cạnh JungKook trên chiếc giường rộng. Ở Mỹ, các phòng bệnh không có sặc mùi thuốc như ở Hàn, rất sạch sẽ và thông thoáng, trong lành. Taehyung thêm yên tâm, chìm vào giấc ngủ sau một chuyến đi dài.
Thời gian trôi đi thật nhanh, khi trời vừa hửng sáng, cửa phòng phẫu thuật đã đóng lại để các bác sĩ làm việc của mình. Taehyung đứng ở ngoài cửa, tim đập thình thịch liên hồi. Tay anh nắm thành quyền, liên tục đi lại trước cửa phòng để chờ đợi đến khi ca phẫu thuật kết thúc.
"Không biết thằng bé giờ sao rồi nhỉ?" Mẹ Kim lo lắng hỏi cha Kim, ánh mắt có chút khẩn trương.
"Jungkookie sẽ ổn thôi, mình đừng lo lắng quá. Bây giờ không thích hợp để gọi điện cho Taehyung đâu, đợi lát nữa đi." Cha Kim trấn an vợ mình, ngồi xuống cạnh bà.
Tiếng chuông điện thoại của mẹ Kim vang lên, bà vội vã bắt máy, là điện thoại của mẹ Jeon.
"Chị thông gia, tôi đang định gọi cho Taehyungie đây, chị đã gọi cho nó chưa? Tôi sợ làm phiền thằng bé." Giọng mẹ Kim mười phần sốt sắng, tay bà nắm chặt điện thoại. Cha Jeon đứng phía sau, vỗ vỗ nhẹ vai mẹ Jeon.
"Tôi nghĩ bây giờ đừng nên làm phiền thằng bé. Nó còn phải lo cho vợ nó nữa. Tôi cũng vừa định gọi nhưng cha bọn trẻ bảo đừng gọi. Chút nữa tôi gọi rồi sẽ mách lại với chị. Không sao đâu, chị đừng lo lắng quá. Thằng bé sẽ ổn thôi." Mẹ Kim nhẹ nhàng xoa tâm cho mẹ Jeon, bà biết mẹ Jeon sức khoẻ không tốt nên không muốn bà quá lo lắng. Chi bằng bình tĩnh đợi Taehyung gọi về.
"B..ác ơi, anh JungKook sẽ không sao...đúng không ạ?" Jimin nước mắt ngắn nước mắt dài hỏi cha Kim, từ hôm biết anh dâu gặp chuyện, cậu hôm nào cũng sướt mướt làm Hoseok chỉ biết ôm vào lòng mà dỗ dành. Hoseok cũng đã gọi cho Taehyung thường xuyên để hỏi về tình trạng của JungKook và an ủi Jimin. Hai người định cùng nhau qua Mỹ giúp Taehyung nhưng cuối cùng Jimin lại cảm cúm nên không dám đưa cậu đi. Hôm nay, Hoseok đưa Jimin qua nhà bác Kim, để cậu thăm bác và biết thêm về tình hình của Taehyung và JungKook ở Mỹ.
"Jimin ngoan, không được khóc. Anh dâu con sẽ không sao đâu, anh ấy sẽ khoẻ mạnh quay về." Mẹ Kim ôm Jimin vào lòng, vỗ vỗ lưng cậu rồi lau nước mắt loem nhoem trên mặt cậu.
"Anh dâu con rất kiên cường mà." Cha Kim xoa đầu Jimin, ánh mắt kiên định nhìn cậu.
Bỗng chốc trong trí nhớ của Jimin hiện ra hình ảnh vết sẹo trên cổ tay của JungKook, cậu lập tức