Edit: Hanna
Beta: Heulwen
“Nàng giận à?” Tiết Thành ôm Minh Trăn ngồi ở bàn viết chữ, giọng nói rầu rĩ hỏi.
Minh Trăn ngồi trên đùi chàng, dựa vào vai chàng, yên lặng một lúc rồi nhẹ giọng mở miệng:
“Không có, việc này thì có gì mà phải tức giận. Đây là việc hợp tình hợp lý.”
Tiết Thành nhíu mày, làm sao mà chàng cảm thấy không đúng cho lắm.
“Cái gì mà hợp tình hợp lý? Nàng là nữ nhân của lão tử.”
Sau đó lại tức đến nỗi thở hồng hộc mà nói to:
“Cô cô cái chó má gì……”
Tiết Thành bế Minh Trăn lên trên giường, mới vừa buông tay, lại phát hiện hai mắt Minh Trăn đỏ hoe.
Chàng hoảng sợ, người tựa sát vào trán của nàng, thật cẩn thận mà gọi một tiếng.
“Trăn Trăn……”
“Sao vậy, làm sao vậy, ta chọc nàng không vui ư……”
Minh Trăn lắc đầu, nhìn chàng rồi run giọng nói:
“Tướng quân, mỗi một ngày được ở bên ngài, ta đều cảm thấy là ta trộm được từ ông trời.”
“Ta thích chàng gọi tên của ta, nhưng ta, ta không còn là tiểu cô nương……”
“Ta…… Ta……”
Minh Trăn nhìn Tiết Thành, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống không ngừng. Nàng đã lẳng lặng đuổi theo bước chân của Tiết Thành rất nhiều năm rồi, từ một tiểu cô nương ngây ngô không hiểu việc đời trở thành một cô cô giáo tập người người kính sợ, nhưng nàng cũng chưa từng hy vọng xa vời rằng có một ngày có thể chạm vào chàng như vậy.
Mà bây giờ, hai người họ vô cùng thân mật khăng khít, nàng lại sợ hãi.
Mỗi ngày đều cảm thấy lo lắng, chỉ sợ khi tỉnh lại không còn nhìn thấy Tiết Thành, sợ khi nàng đã không thể tự kiềm chế khi mà mình đã hãm sâu vào mối quan hệ này thì lại đột nhiên bị chặt đứt.
Mỗi một ngày đều như lén lút trộm được.
Tiết Thành lau sạch nước mắt trên mặt nàng, vết chai thô ráp trên tay làm mặt Minh Trăn rát đỏ, chàng lại dịu dàng hôn lên.
“Trăn Trăn.”
“Đây là lần đầu tiên ta thích một cô nương.”
“Ta là kẻ tàn phế còn có thể gặp được nàng. Đây là ông trời ban phước cho ta.”
Chàng ngăn Minh Trăn lại rồi nằm lên trên giường, tách chân nàng ra, thẳng lưng đụng vài cái vào khu vực bí ẩn giữa hai chân nàng.
“Ta thích nàng, thích đến phát điên rồi.” Chàng duỗi tay, kéo ra váy áo của Minh Trăn, sau đó chôn mặt vào cổ nàng mà hít sâu mấy hơi.
“Ta không biết nàng đang sợ điều gì, nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra thì ta tuyệt đối đều không để nàng rời khỏi ta.”
Tiết Thành bắt lấy nhũ thịt của nàng mà xoa nắn, thanh âm trở nên khàn khàn.
“Vừa nhìn thấy nàng khóc, dương vật cương đến phát đau.”
Minh Trăn đấm đấm vào ngực chàng, bị lời nói thô tục của chàng làm cho xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Tiết Thành rầu rĩ cười, sau đó ngồi dậy, thong thả ung dung mà cởi ra quần áo của bản thân, lộ ra làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, cơ bắp cứng rắn, còn có côn thịt cứng đến phát đau.
Chàng cúi xuống ngậm lấy nhũ hoa của Minh Trăn mà liếm hôn, hút cắn mạnh mẽ, tay đi xuống, sờ đến huyệt nhỏ thì chen vào trong, huyệt thịt ẩm ướt nóng bỏng gắt gao liếm mút đầu ngón tay chàng.
“Ưm……”
Minh Trăn ôm lấy cổ chàng, cảm nhận được nơi đó bị đầu ngón tay thô ráp của chàng cắm vào, đâm thọc qua lại. Vết chai dày trên tay xẹt qua vách động, kích thích đến mức nàng phải kẹp chặt chân lại.
Chỉ trong chốc lát, chỗ đó bị cắm chảy ra mật dịch trơn trượt ẩm ướt. Tiết Thành rút ngón tay ra, thỏa mãn liếm láp, sau đó một tay nắm lấy hai đùi của Minh Trăn rồi giơ lên cao, đặt lên đỉnh đầu nàng.
“Trăn Trăn, tự mình giữ lấy.”
Minh Trăn đỏ mặt ôm lấy hai đùi mình, mới vừa nâng lên, đã bị côn thịt cứng rắn đâm xuyên