Hạ Tử Hy từ trước giờ ăn uống vô cùng chú ý, còn hôm nay ngược lại ăn uống vô cùng vui vẻ, khiến cho Mục lão thái thái nhìn thấy cũng vui vẻ theo cô.
Hạ Từ Hy ngẩng đầu nhìn bà: “Bà nội, có chuyện gì sao? Dáng ăn của cháu rất xấu sao?” đến cả Hạ Tử Hy cũng biết, bản thân mình hôm nay ăn uống có chút vui vẻ quá độ.
“Không có, không có, cháu cứ tiếp tục ăn, đừng lo đến bà!” Mục lão thái thái cười nói.
Hạ Tử Hy cũng không suy nghĩ quá nhiều, hiện tại cô cảm thấy đói vô cùng, trước àn no rồi tính tiếp.
Vừa ăn vừa cùng Mục lão thái thái trò chuyện, còn có Mục phu nhân, cô đột nhiên cảm thấy Mục gia thật hạnh phúc, còn cô cũng vô cùng may mắn.
Suy nghĩ như vậy, ăn uống càng ngon miệng.
Hạ Tử Dục vẫn còn trong bệnh viện.
Đến mức anh cho rằng An Nhược Mạn sẽ ghé qua thăm, nhưng vài ngày trôi qua, một chút tin tức cũng không có.
Đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, có lẽ cô ấy vẫn còn tức giận, vẫn vì chuyện kia mà tức giận.
Có lẽ cô ấy vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ tha thứ.
Trong đầu không ngừng nhớ lại chuyện xảy ra đêm đó, nước mắt của cô, sự lo lắng của cô, còn có cô vì anh mà mạnh mẽ chắn trước mặt.
Nghĩ đến đây, anh khôi phục tinh thần, cúi đầu, trong mắt lóe lên một tia mất