Nhìn tập văn kiện cùng tờ giấy note, đôi mắt Hạ Tử Dục lóe lên
tia u ám, nắm chặt trong tay.
Trợ lý nhìn biểu cảm của Hạ Tử Dục cảm thấy không đúng, cẩn thận dò thám: “Tổng giám đốc, tập văn kiện này là….”
“Ra ngoài!” Hạ Tử Dục hung hăng hét lên.
Trợ lý ngây người, phản ứng không kịp, liền bị tiếng hét này của Hạ Tử Dục làm chấn động.
“Ra ngoài!” Hạ Tử Dục lại một lần nữa hét lên, mặc dù âm thanh không quá lớn, nhưng cũng có thể nghe ra được tính nghiêm
trọng trong giọng nói, giống như đang đè nén điều gì.
Trợ lý nuốt nước bọt, cũng không dám suy nghĩ nhiều, liền xoay người rời khỏi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Hạ Tử Dục.
Nhìn đơn ly hỏn trong tay, anh đột ngột ngồi xuống giường bệnh.
Hơn nữa tiếng đồng hồ trôi qua, bất kỳ ai cũng không biết anh đang làm gì bên trong, trợ lý cũng không dám bước vào làm phiền.
Cho đến khi Hứa Vy Nhân bước đến.
Khi nhìn thấy trợ lý ở bên ngoài, cô liền bước qua, chân mày nhíu chặt: “Cậu tại sao lại đứng bên ngoài?”
“Phu nhân chù tịch!” trợ lý lên tiếng chào hỏi.
“A Dục đâu?”
Trợ lý đen mặt chỉ vào bên trong, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của cậu có chút bất thường.
“Đã xảy ra chuyên gì?”
Trợ lý lúc này vừa muốn nói điều gì, thì cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bật mở, Hạ Từ Dục đã thay quần áo bước ra.
“Tổng…tổng giám đốc…” trợ lý nhìn Hạ Tử Dục, lập tức im bặt.
“Lập tức làm