Có thích hay không, lẽ nào Vân Ý không nhận ra sao.
Ánh mắt mỗi khi An Nhược Mạn nhìn Hạ Tử Dục đều tràn ngập tình yêu, làm sao có thể không thích được chứ, bà biết rằng nhất định có chuyện bên trong, nhưng lại không biết rõ là chuyện gì.
“Nhược Mạn, hôn lễ không phải là trò đùa, là trách nhiệm của một đời…”
“Mẹ, con cùng anh ấy không có khả năng, mẹ đừng nhắc lại chuyện này nữa có được hay không!” An Nhược Mạn rõ ràng có vài phần không kiên nhẫn.
Nhìn dáng vẻ mất kiên nhẫn của cô, Vân Ý cũng không tiện tiếp tục nói.
Chính vào lúc này, An Mạc Thiên cũng bước lên lầu, nhìn hai người bọn họ, thật ra ông cũng muốn hỏi, nhưng lại nhìn thấy Vân Ý nháy mắt ra hiệu, cũng không dám nói quá nhiều.
Đối với An Nhược Mạn, An Mạc
Thiên chỉ có sủng nịch không ngừng.
“Nhược Mạn, nếu như con không vui, có muốn ra ngoài đi dạo hay không?” An Mạc Thiên nói.
“Không cần đâu, con chì muốn ngủ!”
Nhìn dáng vẻ cô như vậy, An Mạc Thiên cũng không tiện nói thêm chỉ đành gật đầu: “Vậy được thôi, con cứ nghỉ ngơi đi, chúng ta ra ngoài trước!”
An Nhược Mạn gật đầu, An Mạc Thiên cùng Vân Ý cũng bước ra
ngoài.
Sau khi bọn họ bước ra ngoài, An Nhược Mạn liền nằm trên giường suy nghĩ, thật sự không buồn ngủ chỉ là không muốn nói chuyện.
Chỉ là nằm như vậy, sau đó liền dần dần thiếp ngủ.
Khi tỉnh lại một lần nữa