“Suy nghĩ gì?” Vân Ý cùng An Mạc Thiên đều nhìn về phía An Nhược Mạn.
“Con, con muốn đi London…” An Nhược Mạn nhìn hai người bọn họ, có chút chột dạ lên tiếng.
Ai biết rằng An Mạc Thiên sau khi nghe thấy những lời này cũng không có chút phản đối, ngược lại mỉm cười nói: “Đi đi, ba chính
là nói con nên ra ngoài thư giãn tâm trạng, vẫn luôn ở nhà tâm trạng làm sao tốt được chứ!” An Mạc Thiên ngược lại vô cùng ủng hộ.
Vân Ý cũng gật đầu: “Đúng vậy, dù sao so với vẫn luôn ở nhà vẫn tốt hơn!”
Nhìn thấy bọn họ ùng hộ như vậy, tất nhiên là tốt, An Nhược Mạn mỉm cười, sau đó lên tiếng: “Nhưng nếu như con muốn ở bên kia một thời gian thì sao?”
Ở lại một khoảng thời gian?
An Mạc Thiên cùng Vân Ý đưa mắt nhìn nhau, Vân Ý ngượng ngùng nhìn An Nhược Mạn: “Một khoảng thời gian là bao lâu?”
“Con cũng không biết, con muốn sang bên đó học tập, con từ lâu đã luôn muốn trải nghiệm cuộc sống bên đó, cho nên hiện tại có cơ hội này nên con muốn sang London!” An Nhược Mạn nhàn nhạt mỉm cười nói.
An Mạc Thiên cùng Vân Ý đều có thể nhận ra, An Nhược Mạn muốn đi London, tuyệt đối không phải vì học tập, mà chính vì muốn trốn tránh.
Trốn tránh chuyện giữa Hạ Tử Dục.
“Nhưng…cần phải bao lâu?” Vân Ý hỏi.
“Học tập mà, dù sao cũng cần một thời gian dài, nhưng một khoảng thời gian sau con vẫn sẽ về thăm ba mẹ!” An Nhược Mạn mỉm cười nói.
Nghe đến đây, Vân Ý liền có thể nhận ra, An Nhược Mạn muốn đi, tuyệt đối không phải chỉ là một khoảng thời gian.
“Nhược Mạn, con…” Vân Ỹ nhìn
cô, mặc dù chỉ là nói rằng muốn đến London, nhưng bà giống như có thể cảm nhận được, An Nhược Mạn đã hạ quyết tâm: “Con thật sự muốn đi London sao?”
An Nhược Mạn mỉm cười nhẹ: “Mẹ, con chỉ muốn thay đổi cuộc sống, đi học tập, cũng không phải một đi không trở về, có lẽ một năm sau