Cánh tay chậm chạp vươn đến chạm lên tấm ảnh bên trên, trong lòng nói không nên bất kỳ mùi vị nào.
Mục Cảnh Thiên nghiêng đầu nhìn sang Hạ Tử Hy: “Anh vào xe
chờ em trước, em ờ nơi này… bình tĩnh một chút vậy!”
Hạ Tử Hy không lên tiếng, Mục Cảnh Thiên liền xoay người rời khỏi.
Bên trong xe vị trí của anh vừa khớp có thể nhìn thấy bóng lưng của cô.
Còn Hạ Tử Hy lúc này đang đứng trước phần bia mộ, nhìn ngắm bức ảnh, nước mắt không cách nào kiềm chế được: “Mẹ…” cuối cùng cô vẫn mỉm cười gọi tên bà.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Mục Cảnh Thiên vừa kết thúc một cuộc gọi, lúc này cửa xe cũng được mở ra, Hạ Tử Hy bước lên xe.
Sau khi nhìn thấy cô, Mục Cảnh Thiên sửng sốt.
Hạ Tử Hy ngược lại nhìn anh mỉm cười: “Chúng ta trờ về thôi!”
“Em…”
Hạ Tử Hy hít sâu một hơi: “Anh nói không sai, bọn họ không hề có lỗi với em, em cũng không có lý gì trách cứ hai người bọn họ;
việc đến hiện tại em cũng không muốn đi trách cứ, oán hận, cũng vì chúng ta đều nên trân trọng hiện tại!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói.
Mục Cảnh Thiên gật đầu, anh biết rằng Hạ Tử Hy nhất định có thể suy nghĩ thông suốt.
Nhìn cô, Mục Cảnh Thiên lên tiếng: “Em nói không sai, nhưng mà hiện tại anh có một chuyện muốn nói với em, em cần phải chuẩn bị tốt tâm lý!”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc như vậy của anh, Hạ Tử Hy liền biết nhất định đã có chuyện xảy ra, trong
lòng không nhịn được bất an:
“Có chuyện gì?” cô lên tiếng.
“Vừa rồi A Hoa có gọi điện thoại