“Đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng trước mắt vẫn phải ở lại bệnh viện quan sát!” A Hoa nói.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hai mắt nhắm chặt, nước mắt liền tuôn rơi,
Lúc này, ánh mắt A Hoa liếc nhìn sang Mục Cảnh Thiên đang đứng bên cạnh, Mục Cảnh Thiên nhìn ông gật đầu, A Hoa liền hiểu được Hạ Tử Hy lúc này đã biết
tất cả mọi chuyện.
Giây phút này, cũng không biết là nên vui mừng hay không nên vui mừng.
Nhưng may mắn chính là Hạ Tử Hy đang lo lắng cho Vinh cẩm.
“Bác sĩ nói rằng, đợi đến khi thuốc mê hết tác dụng sẽ tỉnh lại!” A Hoa nhìn Hạ Tử Hy nói.
Ánh mắt Hạ Tử Hy mặc dù nhìn về phía Vinh cẩm đang nằm trên giường, ánh mắt nhìn về phía mặt nạ dưỡng khí trên mặt ông.
Vinh Cẩm vào giây phút này nhìn già nua rất nhiều.
“Tôi ra ngoài làm thủ tục nhập viện!” vừa dứt lời, A Hoa liền trực tiếp bước chân ra ngoài.
Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy đứng trước cửa, hai người chậm rãi bước vào trong.
Vinh Cẩm cứ nằm như vậy, trong phòng chỉ vang lên âm thành cùa máy móc.
Mục Cảnh Thiên để Hạ Tử Hy ngồi xuống bên cạnh giường của Vinh Cẩm sau đó nhìn cô: “Anh ra
ngoài tìm bác sĩ!” vừa dứt lời liền xoay người bước ra ngoài.
Anh chính là cố ý muốn để thời gian cùng không gian cho cô, để cô đối mặt với Vinh cẩm, khiến cho cô quen thuộc với phần tình cảm này.
Mục Cảnh Thiên sau khi bước ra ngoài, trong phòng lúc này chỉ còn lại Hạ Tử Hy cùng Vinh cầm, căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại hô hấp của cô, đôi mắt ngấn nước, trong mắt nói không nên lời sự lo lắng…nhưng lại không biết nên biểu đạt như thế nào.
Cô từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày sẽ biết được ba ruột của mình là ai.
Cũng không nghĩ đến người đó lại chính là người đàn ông này.
vẫn còn nhớ đến bọn họ trước đây cùng nhau trò chuyện, khi Vinh Cẩm nhắc đến những chuyện trước đây luôn mang theo chút ăn năn hối hận.
Thật ra nói cho đến cùng, cô căn bản không trách Vinh cẩm, cũng vì trước đây khi chưa quen biết ông ta, cô cũng đã biết được chuyện này, dù cho có sai, cũng
không hoàn toàn do một mình lỗi sai từ ông.
“Ông nhất định phải bình phục… phải khỏe lại!” nữa ngày sau, Hạ Tử Hy cuối cùng cũng nghẹn ngào lên tiếng.
A Hoa vừa xuất hiện ngay trước cửa, khi nhìn thấy cảnh này hắng giọng một tiếng, sau đó bước vào bên trong.
“Hạ tiểu thư…”
Khi nghe thấy giọng nói của A Hoa, Hạ Tử Hy liền bắt đầu rơi nước mắt.
Ahoa đứng một bên suy nghĩ một lát: “Nghĩ rằng có lẽ cô cũng đã biết chuyện, A Vinh vẫn luôn không dám nói cho cô biết, sự cô sẽ trách ông ấy…”
“Trước khi biết được cô chính là con gái của ông ấy, anh Vinh vốn đã dự tính sẽ đến New Zealand, nhưng vì cô nên ông ấy đã hủy bỏ quyết định ở bên cạnh cô!”
“Thật ra nếu như sớm đến đó, cũng chưa chắc sẽ xảy ra chuyện như hiện tại!”
A Hoa nói, Hạ Tử Hy lắng nghe, thì ra Vinh cầm sớm đã biết.
Thì ra ông ấy đã sớm biết.
Cho nên mỗi lần đều sẽ cho A Hoa mang đồ đạc đến tặng cho cô.
Cô vẫn luôn im lặng không nói, ánh mắt nhìn về phía người trên giường.
“Vài ngày trước đây, khi hai người trờ về, ông ấy đã làm xong di chúc, đem tất cả mọi thứ đều để lại cho cô cùng tiểu thiếu gia, ông ấy còn muốn tôi bảo vệ hai người…” A Hoa nói.
Mỗi một chữ cùa anh giống như
đặt thêm một hòn đá trong trái tim cô.
Cuối cùng càng kiềm nén càng nhiều, cô vẫn không cách nào kiềm chế được, nước mắt như ngọc trai không ngừng rơi xuống, căn bản không cách nào dừng lại.
A Hoa cũng có chút không nỡ, nhưng mà những lời như vậy ông không cách nào nói nên