Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
“Không được, anh không được uống, anh vẫn còn bị thương!” Đô Đô lập tức cự tuyệt.
Nhưng không thể không thừa nhận, khi A Thuật đề nghị đến chuyện này, trong lòng cô quả thật rất muốn uống.
“Uống một chút cũng không có vấn đề gì!” A Thuật nói.
Cuối cùng, Đô Đô cũng không cách nào thuyết phục được hai tiểu nhân nhỏ đang đánh nhau trong cơ thể: “Được, tôi ra ngoài
mua!”
“Trong tủ lạnh có!” A Thuật nói.
Đô Đô sửng người, đứng dậy bước về phía tủ lạnh lấy bia.
Sau khi lấy ra ngoài, Đô Đô cầm lên một ly nhỏ, sau đó rót cho A Thuật một chút, còn bản thân uống trực tiếp.
“Anh chỉ được uống một chút như thế này thôi!” Đô Đô căn dặn.
Nhìn lượng bia trong ly…e rằng nhiều nhất cũng chỉ được một hớp rượu mà thôi!
A Thuật tự hiểu Đô Đô chỉ tự tìm
cho mình một lý do mà thôi. Anh im lặng không lên tiếng.
Lúc này, Đô Đô nhìn anh: “Đến đây, cạn ly, xem như chúng ta lại quen biết một lần nữa!”
A Thuật không lên tiếng, im lặng nhấc lên ly nước cạn ly