Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
“Anh có biết hôm nay tôi đã phải trải qua chuyện gì không? Người tôi thích hơn mười năm nay, tôi nhìn thấy anh ấy ở bên một người con gái khác…” nhắc đến chuyện này, Đô Đô bất giác nhớ lại hình ảnh kia, càng thêm khó chịu cùng đau lòng, không ngừng uống bia.
A Thuật nhíu mày, nhìn Đô Đô.
Thật không nghĩ đến, thì ra cô ấy vì chuyện này mới không vui.
Nhìn thấy cô ấy uống hết ly này đến ly khác, A Thuật nhíu chặt chân mày, bàn tay vươn ra ý
muốn ngăn cản cô: “Đừng uống nữa, cô đã uống không ít rồi!”
“Không, tôi muốn uống, anh không biết đâu, tôi thích anh ấy hơn mười năm nay, tôi vẫn luôn cho rằng đến cuối cùng tôi sẽ cùng anh ấy ở bên nhau, nhưng tôi thật không nghĩ rằng mọi chuyện lại diễn ra thành dạng như thế này!” Đô Đô nói, vừa nói nước mắt không ngừng rơi xuống.
Suy nghĩ một lát, cô gạt nước mắt, tiếp tục miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Bất kể như thế nào, trên sách cũng đã viết rằng
tình đầu chính là dùng để chia tay!” vừa nói vừa tiếp tục uống.
A Thuật nhìn cô, không biết nên an ủi cô như thế nào, chỉ đành im lặng cùng uống với cô, biến mình trở thành một thính giả nghe cô tâm sự
“Tôi sau này, nhất định sẽ hạnh phúc, rất hạnh phúc…” Đô Đô vừa lầu bầu, vừa nằm sấp sang một bên, có lẽ vì uống quá nhiều, sau đó liền nằm sang một bên ngù thiếp đi.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của cô, A Thuật nhíu chặt chân mày, cho
đến khi nhận thấy cô ngủ say, cuối cùng anh từ trên giường bước xuống, bế Đô Đô lên giường, dù cho việc dùng sức khiến cho vết thương ở bụng anh có dấu hiệu nứt ra, anh cũng chỉ nhíu mày, không phát ra bất kỳ tiếng rên rỉ đau đớn nào.
Sau khi đặt Đô Đô lên giường, đắp mền đàng hoàng, nhìn khuôn mặt trắng trẻo của cô hiện tại đỏ bừng liền biết rằng cô hiện tại đã uống say.
Ngủ đi, sau khi tỉnh dậy sẽ không nhớ đến bất kỳ chuyện gì.