Nhưng Fitch tính cách thẳng thắn, điểm này ngược lại không khiến người khác cảm thấy chán ghét.
Fitch bước sang, giúp cô chính lại hàng kim cương trên thân lấy, tranh thủ chút thời gian Hạ Tử Hy vẫn không nhịn được nghiêng đầu nhìn anh: “Anh có phải thích Mục Cảnh Thiên hay không?” nhìn dáng vẻ không ngừng lèm bèm của anh, dáng vẻ khỏ chịu với cô, Hạ Tử Hy cũng chỉ có thể
nghĩ theo chiều hướng như vậy mà thôi.
Sau đó, không gian đột nhiên trở nên im lặng.
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây…mười giây trôi qua.
Fitch lúc này đứng phía sau lưng cô lên tiếng: “Như thế nào? Tôi không thể thích anh ấy sao?” giọng nói này, mang theo vài phần kiêu ngạo, khuôn mặt xinh đẹp, một chút cũng không cảm thấy chuyện này có gì không đúng hay không tốt.
“Không có…” Hạ Tử Hy lập tức phủ nhận, “Tôi không hề có ý gì khác, chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi!”
“Hừ, nếu như không phải do tính hướng của Mục Cảnh Thiên không được bình thường, thì người đứng bên cạnh anh ấy hiện tại không phải cô mà là tôi mới đúng!”
Hạ Tử Hy:
Thật sự khóc không ra nước mắt, trên thế giới này thật sự quá hỗn loạn, tại sao Hạ Tử Hy lại có cảm giác bản thân đã cướp đi tình yêu của người khác.
“Tôi cảnh cáo cô, nếu như cô đã làm người phụ nữ của anh ấy, vậy thì phải đối xử tốt với anh ấy, nếu không tôi sớm muộn gì cũng sẽ cướp anh ấy trở về!”
Hạ Tử Hy:”… nhất định!” cuối cùng cô chỉ đành trả lời một câu.
“Theo tôi ra ngoài!” lúc này Fitch mới thờ phào một hơi, gọi Hạ Tử Hy bước ra ngoài.
Sau đó Hạ Tử Hy liền bước theo sau anh bước ra ngoài.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên đang ngồi trên ghế sofa bên ngoài nghỉ
ngơi, đôi chân dài bắt chéo, nửa người dựa vào ghế sofa, trong tay tùy tiện lật xem tạp chí, bất kể ngồi im bất động, cũng có thể ra cảm giác phong thái trác việt.
“Được rồi!” Fitch lên tiếng.
Khi nghe thấy giọng nói của anh ta, Mục Cảnh Thiên liền ngẩng đầu.
Hạ Tử Hy chậm rãi từ bên trong bước ra, chân mang giày thủy tinh, từ tốn xuất hiện trong tầm mắt của Mục Cảnh Thiên.
Làn da trắng trẻo,