Lỗ Ái (Bắt Yêu)

Ngoại truyện 066: Lâm Tiêm Tiêm chưa chết


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ramsessivy[Full2] Lỗ Ái (Bắt yêu) - Ảm Hương - Ngoại truyện 066: Lâm Tiêm Tiêm chưa chết

Nại Sâm

Nại Sâm thân là tổng cảnh sát trưởng cao cấp của Singapore, đúng là không thể dưới tình hình góp nhặt từng chứng cứ nhỏ, đem bắt Lâm Ngọc Nhi. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Ngọc Nhi tiếng xấu vang xa được Hàn lão gia mang đi.

Nhưng mà sau khi suy nghĩ kỹ, anh rõ ràng cảm thấy, thật ra Lâm Ngọc Nhi ngoài việc năm đó làm bên thứ ba, theo pháp lý cũng không được tính phải chịu trách nhiệm hình sự, cũng không có gϊếŧ người phóng hoả hoặc hại người lừa gạt, hèn gì Mộ Dạ Triệt ngoài việc đem công khai toàn bộ gièm pha của bà ta ra trước mặt mọi người, căn bản không thể đưa bà ta ra toà án!

Vì thế anh mang theo cảm xúc trầm trọng về tới nhà, dưới đáy lòng cũng không có cách nào chấp nhận được nhà mình lại bao che cho Lâm Ngọc Nhi nhiều năm như vậy, đem đặt một người phụ nữ không có phẩm hạnh ở bên người, trở thành đầu bếp nữ cao cấp nhất trong giới hào môn!

Nói vậy, cha anh hẳn là cũng chịu không ít sự quấy rầy của Lâm Ngọc Nhi trong những năm đó, chỉ là vì biết mình biết người, áp chế toàn bộ sự tình.

"An Đề." Anh đi đến phía bên cạnh bàn trà, phát hiện bà nội đang ngồi ở phòng khách chờ mình, dường như có chuyện quan trọng cần thương lượng với anh, chờ đợi cũng được một thời gian rồi.

"Nại Sâm, cháu đã trở lại." Mặt của An Đề có vẻ ngưng trọng, nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo cháu nội ngồi xuống bên cạnh, vươn cổ tay đeo vòng ngọc, đặt tay lên mu bàn tay của cháu nội: "Thật ra có một việc, An Đề vẫn gạt mọi người, thậm chí ngay cả Lâm Ngọc Nhi cũng không biết."

"Xin An Đề cứ nói." Gương mặt của Nại Sâm cũng trở nên bắt đầu ngưng trọng, ánh mắt nhìn chuyên chú vào An Đề, mày khẽ nhíu, cảm giác chuyện tiếp theo nhất định có liên quan đến mẹ con Lâm gia!

Quả nhiên, An Đề hơi hơi thở dài một tiếng, nhìn về phía tiền sảnh nơi Lâm Tiêm Tiêm đứng tự sát vào ngày đó mà cảm thán: "Lâm Ngọc Nhi vẫn có ý đồ lợi dụng hai cô con gái để chen thân vào chốn hào môn, mấy năm trước đã bức đi Tiêm Tiêm nhu thuận rồi, nói vậy chuyện này cháu cũng đã biết, bởi vậy An Đề vẫn luôn luôn cảm thấy đau lòng vì Tiêm Tiêm.

Ngày đó Tiêm Tiêm cố ý để tất cả mọi người rời đi, nhân dịp ta không chú ý, thế nhưng lại lựa chọn tự sát bằng dao gọt trái cây. Thế này An Đề mới biết, Ngọc Nhi đã phạm sai lầm lớn, thế nhưng lại muốn để con gái thực hiện giấc mộng thay mình! Hơn nữa hài cốt của Tiêm Tiêm còn chưa xong, Ngọc Nhi còn có tâm tư dây dưa cùng Mộ thiếu gia để phun ra ngụm ác khí trong lòng mình, một chút cũng không hề để ý rằng Tiêm Tiêm vô cùng có khả năng phải mang tiếng xấu là bên thứ ba, khiến cho An Đề thật sự cảm thấy thất vọng......"

Nại Sâm trầm trọng gật đầu, "Ý của An Đề là tính để Ngọc Nhi tự mình gác chịu mọi hậu quả?"

"Không." An Đề lắc đầu, thu hồi lại ánh mắt thất vọng ở tiền sảnh, nhìn về phía cháu nội của mình, "Ngày đó sau khi đưa Tiêm Tiêm dính máu đầy người vào bệnh viện, đầu tiên bác sĩ chẩn đoán là không còn hơi thở, bỏ qua cơ hội thời gian cứu sống tốt nhất, nhưng An Đề cảm thấy Tiêm Tiêm không có chết, mới kiên trì để bác sĩ kiểm tra lần nữa, thế này bác sĩ mới phát hiện Tiêm Tiêm có mạch đập mỏng manh, khi thì không bất giác mà nhảy lên...... Cô bé ngốc này quả nhiên luyến tiếc rời đi như vậy, lòng của cô ấy còn cất giấu tâm sự."

An Đề lấy tay ôm ngực của mình, chỉ chỉ, sắc mặt ngưng trọng mà thương cảm, "Nơi này còn cất giấu tâm sự, cho nên trong lòng còn lưu lại một tia hơi thở, không có tắt thở. Vì thế An Đề để bác sĩ tuyên bố với bên ngoài là tử vong, để cho Lâm Ngọc Nhi cùng tất cả mọi người đều biết được Tiêm Tiêm đã chết. Mà trên thực tế, Tiêm Tiêm đã được cứu sống, được bác sĩ cấp cứu, cô ấy mang hơi thở mỏng manh nằm mê man trong phòng khách của nhà chúng ta, Lâm Ngọc Nhi khóc tang ngoài việc đối chọi gay gắt cùng Mộ thiếu gia ra, mượn cái chết của con gái để tạo thanh thế, hoàn toàn không biết tuy rằng thân thể con gái lạnh băng, nhưng ngực vẫn còn một hơi, điều này đã khiến cô ta không còn tư cách làm người giám hộ của Tiêm Tiêm......"

"An Đề?" Nại Sâm cảm thấy khiếp sợ vì tin tức này, giật mình đứng lên, "Thì ra tất cả, đều là An Đề sắp xếp! Như vậy buổi lễ hoả táng......" Tất cả mọi người đều biết Lâm Tiêm Tiêm tự sát, thậm chí là Mộ Dạ Triệt, cũng cho rằng Lâm Tiêm Tiêm bị một dao mà mất mạng, nhưng mà khi đó, An Đề đau lòng Lâm Tiêm Tiêm lại kiên trì để bác sĩ kiểm tra thêm một lần, thế nhưng lại làm cho Lâm Tiêm Tiêm trong tình huống nguy kịch có một con đường sống!

Chẳng lẽ đây là số mệnh sao? Nếu trực tiếp tuyên bố tử vong, hiện tại Lâm Tiêm Tiêm giữ lại một tia hơi thở chính là tử vong thật sự, trốn không khỏi số kiếp hoả táng kia!

"Trong buổi lễ hoả táng, An Đề gọi điện cho bạn trai cũ của Tiêm Tiêm, lén đưa Tiêm Tiêm đi." Trên nét mặt già nua đầy thương cảm của An Đề bắt đầu xuất hiện sự vui mừng, ở sâu trong nội tâm, vẫn cảm thấy vui mừng như cũ vì biết được Tiêm Tiêm vẫn còn một mạch đập, cảm thán, "Bởi vậy nếu mạng của Tiêm Tiêm chưa tuyệt, vậy để An Đề giúp cô ấy đổi một thân phận hoàn toàn mới, để cho người đàn ông yêu thương cô ấy canh giữ bên người. Hiện tại Phó thiếu gia đưa Tiêm Tiêm đến Thuỵ Sĩ, chăm cô ấy dưỡng thương ở đó. An Đề hi vọng cô ấy có thể nhảy ra khỏi ân oán của Ngọc Nhi, du học ở nơi nào đó, lấy một diện mạo hoàn toàn mới và sống thêm lần nữa."

"An Đề, hiện tại cháu phải báo tin này cho Mộ thiếu gia biết!" Nại Sâm còn đang khiếp sợ bỗng nhiên nghĩ tới người nào đó, vội vàng xoay người cho rằng cần phải báo tin này cho Mộ Dạ Triệt! Bởi vì Lâm Tiêm Tiêm không có chết, đây coi như là một tin tốt cho Mộ thiếu gia! "Mộ thiếu gia nhất định sẽ vui mừng!"

"Nại Sâm!" An Đề lớn tiếng kêu giữ cháu nội lại, để Nại Sâm lập tức dừng bước, nói nghiêm túc: "An Đề bỏ công sức ra, thật vất vả mới làm cho Tiêm Tiêm có một cuộc sống bình tĩnh! Chẳng lẽ cháu lại muốn nhấc lên gợn sóng, khiến Tiêm Tiêm vừa tìm được đường sống trong chỗ chết lại gặp phải hoạ sát thân?! Tiêm Tiêm có nghĩ đến chuyện quay về, đây là chuyện cá nhân của riêng cô ấy, chúng ta tốt nhất không cần lại nhúng tay!"

"An Đề?" Nại Sâm chậm rãi xoay người, khó xử nhìn bà nội, "Nhưng Mộ thiếu gia vẫn luôn cho rằng Lâm Tiêm Tiêm là bị mình bức bách đến chết, trong lòng anh ta, thật ra rất khó chịu."

"Nại Sâm, bọn họ có thể gặp lại hay không chính là duyên phận của bọn họ, chúng ta chỉ có thể làm là giúp Tiêm Tiêm thay đổi một thân phận hoàn toàn mới." An Đề thở dài, nói lời thấm thía với đứa cháu nội mà mình thương yêu nhất, "Cho đến hôm nay, An Đề cũng đại khái hiểu được ân oán giữa bọn họ, đều là Lâm Ngọc Nhi phạm lỗi lầm, khiến con gái phải trả nợ thay mẹ, nhưng ân oán này, từ lúc Tiêm Tiêm tự sát là đã hoàn thành. Bởi vậy từ nay về sau, đây là một cái bắt đầu hoàn toàn mới, cần chính bọn họ đi cố gắng, chúng ta là người ngoài không nhúng tay được. Hiểu chưa?"

"An Đề, Nại Sâm hiểu rồi." Trên gương mặt của Nại Sâm cuối cùng cũng hiện lên vẻ trong sáng, cười đi trở về phía bà nội, quyết định không đem tin này báo cho Mộ Dạ Triệt.

—-

Mộ Dạ Triệt gặp Dịch Phong bay về từ Thuỵ Sĩ, Dịch Phong báo cho hắn biết, Phó Minh Khải quay về nhà cũ của mẹ, chuẩn bị lần nữa di cư đến Thuỵ Sĩ, chấm dứt sự nghiệp ở trong nước.

Nhưng đây là dưới tình huống anh hỏi thăm giản lược, dù sao thiếu gia cũng không chỉ đạo anh đi điều tra một người không hề liên quan, chính là trên đường anh xuất ngoại đi công tác, thuận tiện biết hành tung của Phó Minh Khải.

Đối với điều này, Mộ Dạ Triệt để cho anh quay lại Thuỵ Sĩ một lần nữa, làm cho anh hoàn toàn điều tra rõ ràng tình hình gần nhất của Phó Minh Khải!

"Có người giúp đỡ Phó Minh Khải xuất ngoại." Mộ Dạ Triệt lạnh giọng chỉ đạo, trong lòng luôn luôn có một cảm giác, đột nhiên Phó Minh Khải xuất ngoại, cùng với hành tung gần đây cũng rất quỷ dị, khiến cho hắn không dám khinh thường Phó Minh Khải này, "Tuy rằng gần đây Phó Minh Khải không tham gia buổi họp báo của Lâm Ngọc Nhi, nhưng anh ta vẫn bí mật ẩn thân ở một nơi nào đó, làm chuyện không ai biết. Tôi tin tưởng nhất định anh ta mang lòng cừu hận với tôi, khó có thể nuốt xuống cơn giận này."

"Ý của thiếu gia là, từ lúc bắt đầu ở bệnh viện, Phó Minh Khải luôn luôn theo dõi chúng ta sao? Thiếu gia, tôi phải đi điều tra rõ ràng chuyện này." Dịch Phong lại chuẩn bị bay qua Thuỵ Sĩ, đi được vài bước bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Nhưng mà có một tin tức đúng lúc tôi muốn báo cho thiếu gia. Trước khi tôi bay qua Thuỵ Sĩ, Lâm Nho Nhỏ từng tìm gặp tôi, cô ta không muốn theo Lâm Ngọc Nhi rời khỏi Singapore, hiện đã trốn về lại trong nước. Bởi vậy hiện tại, Lâm Ngọc Nhi trước khi bay qua Malaysia, chắc là theo Hàn Vũ Ngấn trở về Trung Quốc một chuyến, tính mang theo con gái di cư đến Malaysia. Sau đó hôm nay, Hàn Vũ Ngấn hẳn là hẹn gặp mặt cùng Mộ bí thư."

"Gặp mặt?" Mộ Dạ Triệt híp mắt lại, từ lâu đã dự đoán được Hàn Vũ Ngấn sẽ hẹn gặp Mộ bí thư, nhưng không nghĩ tới là trước khi bay qua Malaysia, điều này khiến hắn phải lập tức trở về nước, "Nói thư ký đặt cho tôi một vé máy bay về nước vào lúc này, trước khi trời tối phải về đến Cẩm thành!"

"Vâng, tôi đi làm ngay."

Vì thế ngay trong ngày, Mộ Dạ Triệt ngồi máy bay về nước, trước năm giờ chiều đã về tới Mộ trạch.

Mộ thái thái cảm thấy khiếp sợ vì sự xuất hiện của con, gần như kéo thân hình suy yếu chạy xuống lầu, nước mắt rưng rưng nhìn người con đang càng chạy càng xa này, "Chuyện ở Singapore cuối cùng cũng được giải quyết đúng không? Dạ Triệt, lần này con đừng đi nữa! Trong nhà không có con luôn thiếu khuyết chút gì đó, làm cho lòng mẹ luôn trống rỗng khổ sở! Lần đó, nếu không phải ba bị chuyện hai đứa ký hợp đồng kết hôn chọc cho nhồi máu cơ tim, mẹ cũng không đồng ý để hai người ly hôn, ôi."

Mộ Dạ Triệt giao áo khoác cùng túi xách cho giúp việc, thân hình cao to đi vào nhà, nhìn thấy mẹ gầy hẳn một vòng, ánh mắt lộ vẻ lo lắng, "Hiện tại Mộ Thanh Nhàn ở đâu?" Cái miệng chanh chua kia của Mộ Thanh Nhàn, người của Mộ gia đã nhịn vài chục năm. Đối với người như này, mọi người đều làm bộ không quan tâm, cười mà qua.

Nay hắn cùng Cổ Dư ly hôn đúng như bà ấy mong muốn, Mộ bí thư bị chọc tức đến bệnh tình nguy kịch, Mộ Thanh Nhàn ngay trong ngày lại dám chỉ tay vào mũi Cổ Dư mà mắng là người đàn bà dâʍ đãиɠ? Vênh váo tự đắc không còn phép tắc nào sao?

Tuy rằng Cổ Dư kiên trì chấm dứt hợp đồng cùng hắn, trước mắt ly hôn, nhưng chưa bao giờ nói qua sẽ gả cho Đông Húc! Ở trong mắt hắn, tuy rằng Cổ Dư không phải loại hình hắn thích, không có kết quả cùng hắn, nhưng tuyệt đối không ai dám mắng Cổ Dư là người đàn bà

dâʍ đãиɠ mà Mộ Dạ Triệt hắn không cần! Cổ Dư làm sao lại là người đàn bà dâʍ đãиɠ được? Cô ấy chính là không có làm cho hắn yêu thật sâu mà thôi, nhưng ở phương diện khác tuyệt đối là vĩ đại!

"Dạ Triệt, nói đi cũng nói lại, còn không phải bởi vì con ngày thường đối xử với Cổ Dư ngại đông ngại tây, mới có thể khiến Thanh Nhàn nhục nhã Cổ Dư như vậy sao!" Mộ thái thái tỉnh táo lại nhìn con trách cứ, thật ra cũng có chút hối hận đã cãi lộn cùng Thanh Nhàn ở trong phòng khách, làm cho Cổ Dư bị lộ chuyện giả kết hôn càng không có đường lùi, "Nếu hai con kết hôn thật, vợ chồng đồng tâm, vậy làm sao Mộ Thanh Nhàn lại có thể châm ngòi thổi gió từ giữa?! Mẹ vẫn nói câu kia, nếu sự việc đã phát triển đến từng bước này, vậy hoàn toàn chấm dứt hợp đồng giả kết hôn này đi, dùng chuyện kết hôn thật để kéo Cổ Dư quay về một lần nữa! Con xem Cổ nha đầu bây giờ còn ở đây, chuyện của con ở Singapore cũng đã giải quyết xong, đây là cơ hội tuyệt vời để kéo cô ấy lại."

"Mẹ, có phải ba cùng Cổ Dư đi ra ngoài hay không?" Đột nhiên Mộ Dạ Triệt lại hỏi, gương mặt tuấn tú có vẻ ác liệt, hoàn toàn không có thời gian cùng mẹ nuôi bàn luận về đề tài này, "Hàn Vũ Ngấn có khả năng hẹn gặp ba, mẹ có biết bọn họ gặp mặt ở đâu không?"

"Mẹ không biết." Mộ thái thái bắt đầu sốt ruột, hoàn toàn không biết chuyện này, "Ba con nhận nghe điện thoại, nói ra ngoài một chút, Cổ Dư cũng đi theo, nói mẹ đừng lo lắng. Nhưng làm sao lại là đi gặp mặt cùng cha đẻ của con? Hàn gia ông ta còn có mặt mũi nào yêu cầu gặp mặt ba con sao?"

"Chăm sóc phu nhân." Mộ Dạ Triệt dĩ nhiên lạnh lùng, mặt băng sương, nghiêng người dặn quản gia chăm sóc Mộ mẫu, xoay người đi nhanh về hướng cửa.

Hàn Vũ Ngấn chết tiệt này, quả nhiên sẽ không im lặng lui ra như vậy, mà là nhất định phải tìm đến gặp mặt cùng Mộ bí thư! Chỉ sợ lần này Mộ bí thư lại bị đả kích, làm cho Mộ gia sau này không thể an bình!

—-[Full2] Lỗ Ái (Bắt yêu) - Ảm Hương - Ngoại truyện 066: Lâm Tiêm Tiêm chưa chết

Cổ Dư

Mộ bí thư mang theo Cổ Dư đúng hẹn đi đến một nhà hàng để gặp mặt, đây là lần đầu tiên Cổ Dư gặp mặt cha đẻ Hàn Vũ Ngấn của Mộ Dạ Triệt, theo ánh mắt kia, có thể thấy được hình ảnh tuổi trẻ của cha đẻ Mộ Dạ Triệt đầy phong thái, trầm ổn tuấn tú, âm thanh thuần hậu, thật đúng là rồng ẩn giữa nhân gian.

Nhưng cố tình vì một Lâm Ngọc Nhi, huỷ diệt hình tượng của một người thế hệ trước có sự nghiệp lên tận trời, có cuộc đời đầy phong phú. Nhất là khi nghe nói người này cùng mẹ con Lâm Ngọc Nhi bay qua Malaysia, lòng của cô, lại không thân thiện nổi. Chuyện cũ hai mươi mấy năm trước, quả thật làm cho người ta không có thiện cảm.

Nhưng bản thân Hàn Vũ Ngấn, ngoài việc muốn gặp mặt cùng Mộ bí thư, càng muốn gặp Cổ Dư một lần.

Ông ta cẩn thận đánh giá Cổ Dư vài lần, gương mặt cương nghị vẫn mang theo nụ cười hoà ái, thật ra lại có mười phần thưởng thức sự ngay thẳng của Cổ Dư.

"Mộ lão, Dạ Triệt liền phó thác cho ngài, một ngày làm cha, cả đời ngài là cha của nó, Hàn Vũ Ngấn tôi vĩnh viễn không có tư cách làm cha của Dạ Triệt." Cuối cùng ông ta ngưng trọng nói, nụ cười tươi mang theo sự áy náy khó mà tan rã, cùng với hối hận, "Năm đó khi tôi rời bỏ nó, nó chỉ mới bảy tuổi, không thể tưởng tượng được chớp mắt một cái, nó liền lớn như vậy, hơn nữa vĩnh viễn nhớ rõ cái chết của mẹ mình."

Mộ bí thư tóc trắng xoá lẳng lặng nhìn ông ta, cũng có nghe thấy chuyện xấu năm xưa của Hàn Vũ Ngấn, chính là không nghĩ rằng người đàn ông này sẽ hẹn gặp mình, nhân tiện nói: "Dạ Triệt vĩnh viễn là con của Mộ gia tôi, tôi chưa bao giờ cho rằng nó là họ Hàn, nó mang họ Mộ. Hàn tiên sinh, chuyện quá khứ đã qua đi, Mộ mỗ không hi vọng ông lại xuất hiện trước mặt nó."

"Đúng vậy, lần này sau khi bay đi Malaysia, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt nó nữa." Hàn Vũ Ngấn lại cô đơn cười nói, ánh mắt vẫn hiện lên vẻ xấu hổ, tiếng nói hùng hậu càng trầm thấp, nhìn dụng cụ pha trà trước mặt, "Thật ra từ rất nhiều năm trước, tôi đã cho rằng cha con chúng tôi không có duyên phận gặp lại. Nhưng lần này Tiêm Tiêm chết, Dạ Triệt vì báo thù thay mẹ, cố ý làm gì, mục đích cuối cùng là vì dẫn tôi ra. Nói vậy Mộ bí thư cũng đã nghe thấy?"

Nét mặt già nua của Mộ bí thư ngẩn ra, rõ ràng thay đổi sắc mặt.

Chuyện tình giữa Dạ Triệt cùng Lâm Tiêm Tiêm kia đương nhiên ông biết được, đây cũng chính là nguyên nhân chính lớn nhất khiến Cổ Dư thương tâm muốn chết! Không biết vì sao Hàn phụ muốn đề cập chuyện này?!

"Bởi vậy, còn mong Mộ lão sau này quản thúc nó nhiều hơn, đừng để nó huỷ diệt chính tiền đồ của mình." Hàn Vũ Ngấn hối hận nâng mắt lên, trầm trọng nhìn Mộ bí thư, "Nó trả thù người thân bên cạnh Lâm Ngọc Nhi như vậy, cũng sẽ huỷ hoại chính mình, tôi không hi vọng nhìn thấy nó như vậy. Hiện tại Tiêm Tiêm đã qua đời, là vì nó mà tự sát, tôi không muốn lại nhìn thấy nó dùng phương thức này mà tổn thương người vô tội. Tôi đối xử thua thiệt với mẹ con bọn họ, tôi sẽ dùng phương thức của mình đi bù đắp lại, hi vọng nó không làm tổn thương Nho Nhỏ nữa."

Sắc mặt Mộ bí thư trầm xuống, trầm ngâm một lát, lại hỏi ông ta: "Hàn tiên sinh tính dùng phương thức gì để bù đắp lại tổn thương trong lòng nó? Dùng sự nghiệp của ông ở Malaysia sao? Ông có muốn biết vì sao Dạ Triệt lại vẫn như cũ muốn trả thù ông sau nhiều năm như vậy không?"

Mi tâm Hàn Vũ Ngấn hơi nhíu, không có lên tiếng.

Nghĩ rằng ông ta thật sự hiểu được đáp án, bởi vậy Mộ bí thư chỉ nói đơn giản: "Hàn tiên sinh năm đó không thương Triệu Hiểu Nhu, tự nhiên sẽ không yêu đứa con của cô ấy. Nhưng trong cảm nhận của con trẻ, cha mãi mãi là cha, người cha nuôi như tôi vĩnh viễn không thay thế được. Tôi thật đau lòng khi Dạ Triệt gạt mình đi lên lối rẽ này, nhưng tôi tin tưởng nó sẽ rất nhanh chóng quay trở về, hoàn toàn buông tay đoạn ân oán này của các người. Lần này tôi cũng thật cảm tạ Hàn tiên sinh đã rút chút thời gian gặp mặt cùng lão già này, lúc còn sống, tôi nhất định sẽ nhìn thấy Dạ Triệt đem ánh sáng đến cho Mộ gia, mong tiên sinh không cần lo lắng Dạ Triệt sẽ tự huỷ hoại tương lai. Mời Hàn tiên sinh đi đi, thời gian không còn sớm nữa, nghe nói Hàn tiên sinh còn đến sân bay."

"Mộ lão bảo trọng." Hàn Vũ Ngấn vẫn trầm mặc, cuối cùng cũng đứng lên, mặc áo khoác vét vào, chuẩn bị rời đi. Nhưng trước khi ra ngoài, ông ta lại liếc mắt nhìn Cổ Dư một cái, bỗng nhiên nói với cô: "Cổ tiểu thư, chuyện tình giữa cô cùng Dạ Triệt tôi cũng có nghe qua. Sau này Dạ Triệt liền nhờ vào cô."

Cổ Dư cũng đứng lên, tiễn khách đến tận cửa, lại nghe mà không đáp lời, bởi vì cô không biết trả lời vấn đề này thế nào.

Hiện tại Lâm Tiêm Tiêm đã chết, mọi người cho rằng cô là người còn sống, hẳn là nên đi cùng một chỗ với Mộ Dạ Triệt. Có thể ai cũng không biết, Lâm Tiêm Tiêm chết chính là một cái chuyển biến, hành động cô ấy tự sát trả nợ thay mẹ đã khiến cho Mộ Dạ Triệt hoàn toàn nhìn cô ấy với cặp mắt khác xưa, âm thầm động tình với cô ấy. Bởi vậy người còn sống làm sao đi tranh giành cùng người chết?

Hàn bá phụ ngài cũng là người từng trải, chẳng lẽ không biết nỗi thống khổ năm đó của Hàn mẫu sao?

Hàn Vũ Ngấn thấy Cổ Dư không trả lời, liền xoay người rời đi, chuẩn bị ra sân bay đi Malaysia.

"Ba, con đi toilet một chút." Thật ra dạ dày của Cổ Dư đã cuồn cuộn từ sớm, chính là vừa rồi khách còn ở, không có tiện đi ra ngoài, hiện tại Hàn bá phụ mở cửa ra, ngoài cửa lập tức đưa vào một hương vị cá tanh nồng, làm cho cô ngửi được đã muốn nôn mửa! Trên thực tế cô đã sớm không nhịn được trong không gian đè nén này, bây giờ còn ngửi thấy mùi cá chết tiệt!

"Mót quá, ha ha." Nhưng ở trước mặt Mộ bí thư, cô không thể không để lộ ra khuôn mặt tươi cười giả vờ trấn tĩnh, nhanh chóng đứng dậy, sau đó đóng cửa lại, dựa vào bức tường bên ngoài mà nôn khan! Trời ơi, hiện tại dạ dày của cô bị phá hư đến mức nào mà ăn món gì cũng đều thấy ghê tởm! Rất thống khổ ~!

"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Bên cạnh, nhân viên phục vụ bưng món cá đi qua bên người cô, lo lắng nhìn nữ khách dựa vào tường mà nôn khan, đến gần phía cô, "Hình như cô không được thoải mái."

Cổ Dư lấy tay ôm miệng mũi, ngực lại nôn khan từng đợt, lại không phun ra được, lấy tay run run chỉ vào cái khay đồ ăn, "Cách xa......xa một chút." Dạ dày của cô cảm giác ghê tởm muốn chết, còn dựa vào cô gần như vậy!

"......" Nam nhân viên phục vụ tự nhiên bị mất mặt, lập tức bưng khay tránh ra.

—-

Cổ Dư lắc lư lảo đảo đi về phía toilet, tính vào đó phun ói thống khổ trong người ra, miễn không bị nghẹn chết là được! Rốt cuộc dạ dày của cô hoại tử đến mức nào rồi, phản ứng ngày càng kịch liệt, so với say rượu còn lợi hại hơn!

Bên này cô đi tới giống như người say rượu, Mộ Dạ Triệt vừa về nước cũng đi đến bên này, một thân phong trần tuấn lãng, cao ráo, chân dài vững bước, đang muốn đi vào cửa, bỗng nhiên khoé mắt miết đến hình ảnh Cổ Dư đi chậm ở phía trước!

"Cổ......" Đôi mắt hắn sáng lên đang muốn kêu cô, nhưng thấy cô giống như say rượu, liền không có lên tiếng, thân hình

cao dài trực tiếp đi vào phòng gặp Mộ bí thư, nhìn ông tóc trắng xoá, cười lạnh một tiếng, "Hàn Vũ Ngấn đi rồi sao? Vì sao lại để Cổ Dư uống rượu cùng?" Hàn Vũ Ngấn không xứng!

—-

truyenwiki1.com 2/1/2021


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện