Edit: Ramsessivy
Trong phòng, Mộ bí thư thấy người tới là Mộ Dạ Triệt, khẽ nâng mi, đôi mắt nhìn ngoài cửa, "Cha đẻ của con đã đi rồi, ra sân bay, ông ta không nói gì thêm."
"Đi bao lâu rồi?" Mộ Dạ Triệt lại nhếch môi cười lạnh, nhìn tách trà trên bàn mà Hàn Vũ Ngấn vừa uống qua, ánh mắt chiết xạ ra ánh sáng lạnh như băng, "Ba, có một số việc nếu có tiền căn, ắt có hậu quả, Hàn Vũ Ngấn ông ta không có tư cách ngồi ở đây cùng ba mà bàn luận về vấn đề của con, ba mới là ba của con."
"Ông ta nói cho ba chuyện gần đây của con." Mộ bí thư lại run rẩy mà nói, bất đắc dĩ nhìn đứa con nuôi này, "Nhưng mặc dù ông ta không nói, ba cũng biết được. Tâm nguyện của ba cùng ông ta, chính là hi vọng con không cần lại tổn thương người bên cạnh, nếu không con sẽ tự huỷ hoại tương lai của mình."
"Ba?" Mộ Dạ Triệt chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt ba mình, hai mắt nhìn thẳng vào Mộ bí thư, trên thực tế là có áy náy với Mộ gia, biết chính mình cũng đã thương tổn đến Mộ gia, khó có thể nhận được sự tha thứ của mọi người, "Trong chuyện này, người mà con có lỗi nhất, chính là ba cùng Cổ Dư."
Mộ bí thư bảo hắn ngồi xuống, không thể tiêu tan nhìn người con này, "Trong chuyện này, ba không thể lựa chọn tha thứ cho con, nhưng con vẫn là con của ba như cũ. Bởi vậy Dạ Triệt, hiện tại con nói cho ba biết, sau khi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, con tính làm như thế nào? Tiếp tục báo thù? Hay là trở lại Mộ gia?"
Ông đã không hề muốn cưỡng cầu con trai có thể ở cùng một chỗ với Cổ Dư, chỉ hi vọng Dạ Triệt có thể dừng cương trước bờ vực, buông bỏ đoạn ân oán trước kia.
"Ba." Mộ Dạ Triệt trầm mặc ngồi đối diện ba mình, trên gương mặt có sự áy náy đối với Mộ gia.
—-
Cổ Dư lắc lư lảo đảo đi đến toilet để giải quyết vấn đề dạ dày, nhưng sau khi dựa vào bồn rửa tay nôn khan một tiếng, cô lại không thể nào phun ra được.
Cô thật ảo não đối với điều này, bỗng nhiên đem mặt đặt dưới vòi nước cảm ứng, hất nước lạnh lên mặt mình.
Nói thật loại cảm giác này không phải khó chịu như bình thường, cũng không biết là bị làm sao, sẽ buồn nôn mà không hiểu tại sao, lại ghê tởm mà không biết lí do! Cô vốn là một con người vui vẻ đã bị tra tấn như vậy đến gầy hẳn đi, hơn nữa đi đứng cũng gặp trở ngại!
Giờ phút này cô đang hưởng thụ dòng nước lạnh lẽo đến xương, cánh cửa nhỏ phía sau lưng cô đột nhiên truyền đến một tiếng "Oành", tựa như có người từ phía trên nhảy xuống bồn cầu, một cước đạp thủng 2 lỗ trên nắp bồn cầu.
"Ai?" Cổ Dư bị cái này doạ cho thất kinh, giật mình một cái dựa vào bồn rửa tay, trừng lớn mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, thậm chí quên luôn việc chùi những giọt nước trên mặt mình! Không phải xui xẻo như vậy chứ, thế nhưng lại gặp kẻ bắt cóc giấu mình ở trong WC sao? Hoặc là trong buồng vệ sinh có ma?
Rõ ràng, vừa rồi trong hai cánh cửa nhỏ không hề có ai, toilet này chỉ có một mình cô!
Lập tức, cánh cửa nhỏ mở ra, một cô gái vừa giơ chân, vừa hé lộ một nửa người mình ra từ cánh cửa, lo lắng tìm hiểu nhìn xung quanh trước cánh cửa, miệng lại không buông tha người khác, "Cổ đại tiểu thư, cô đã nôn ói ở trong này nửa ngày, có ác tâm hay không vậy! Tôi trốn ở phía trên đều bị cô nôn ói muốn ghê tởm phát chết, liền nhìn thấy cô dựa vào nơi này mà phun!"
Lâm Nho Nhỏ
Cổ Dư không hiểu nỗi vừa nhìn vào cánh cửa nhỏ ở bên trong, lại nhìn tiểu thư Lâm Nho Nhỏ không biết từ nơi nào xuất hiện ở nơi này, một lần nữa kéo lòng cô xuống đáy hồ, "Cô là từ nơi nào xuất hiện?" Không phải hiện tại Lâm Nho Nhỏ này phải theo Lâm Ngọc Nhi bay qua Malaysia sao? Không lẽ vừa rồi rơi từ trên trời xuống?
Lâm Nho Nhỏ nhảy một chân ra từ cánh cửa buồng vệ sinh, một chân khác bị đau do nhảy xuống từ trên cao, đau đến mức đẩy ra Cổ Dư đang đứng ở bồn rửa tay, chính mình ngồi lên đi xoa chân, "Tôi nói cô không có việc ở trong này nôn cái gì mà nôn?! Vừa rồi tôi trốn ở phía trên buồng vệ sinh, nghe tiếng cô nôn mửa ở trong này hơn mười phút, con mẹ nó ồn chết đi được, tôi còn tưởng bọn họ lại lần nữa đuổi theo bắt tôi trở về...... Cô con mẹ nó không có việc gì ở trong này nôn cái gì mà nôn, mang thai đứa con hoang, hay là say rượu? Không sợ bị lây bệnh qua đường sinh dục hả? A, hay là cô biết tôi trốn ở phía trên, bởi vậy cố ý không cho tôi xuống dưới sao!? Được lắm, chân của tôi vì cô mà muốn gãy rồi! Cô con mẹ nó đừng có đi cho tôi!"
Cổ Dư thấy Amy này bị rơi vào lửa giận, thật đúng là giận cá chém thớt lên người cô, liền cười lạnh: "Tôi ở trong này nôn là việc của tôi, chọc gì đến Lâm tiểu thư? Có bản lĩnh thì cô cứ trốn ở trên đừng có xuống nữa, ở bên trên còn thoải mái hơn."
Thật rõ ràng, Lâm tiểu thư này vì muốn thoát khỏi sự khống chế của Lâm Ngọc Nhi, cố ý trốn ở trên đỉnh WC. Hiện tại Hàn Vũ Ngấn cùng Lâm Ngọc Nhi ra sân bay, chỉ sợ là trong khoảng thời gian ngắn không tìm được cô con gái này, để Lâm Nho Nhỏ cùng Lâm Ngọc Nhi chơi một trò chơi trốn tìm.
Nhưng mà Lâm tiểu thư này miệng đầy thô tục thật khiến cho cô nghẹn họng nhìn trân trối, cô phải doạ cô ta một cái mới được, rồi nhìn ngoài cửa mà cười nói: "Vừa rồi tôi lại bên này, hình như nhìn thấy Lâm Ngọc Nhi......"
"Được!" Quả nhiên, Lâm Nho Nhỏ không để ý đến cái chân bị thương, nhanh chóng nhảy xuống từ mặt bệ đá, kéo cái chân bị thương liền chạy ra ngoài, vừa chạy, vừa quay đầu nói nguy hiểm với Cổ Dư, "Tôi sẽ trở về, đừng có đắc ý lâu lắm!"
Cổ Dư mặc kệ ánh mắt tuỳ tiện của cô ta, nâng tay vẫy vẫy chào, chúc cô ta tìm được vận may. Cô thật thông cảm tâm tình của Amy không được tốt, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, nhưng chỉ bằng điều này, em gái Lâm Tiêm Tiêm liền nổi bật hơn hẳn chị gái Lâm Nho Nhỏ! Mặc kệ nói như thế nào, Lâm Tiêm Tiêm vẫn nhu tình như nước hơn!
Một lát sau, Lâm Nho Nhỏ rời đi, Cổ Dư thì đi ra khỏi toilet, một lần nữa trở về phòng trà.
Lần này, cô nhìn thấy Mộ Dạ Triệt đột nhiên xuất hiện, nói trong lòng không cảm thấy sợ hãi là không có khả năng, nhưng lại tỏ ra bình tĩnh, lẳng lặng đi vào.
Giờ phút này hai cha con đang ngồi đối diện nói chuyện với nhau, thấy Cổ Dư đi vào, Mộ Dạ Triệt quét mắt liếc nhìn cô một cái, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô. Cô gái này quả nhiên gầy hẳn đi, gương mặt xinh đẹp không hề phấn hồng, tựa như mất chút khí sắc, mang theo chút tái nhợt. Nhưng mà hắn không có ngửi được mùi rượu, nói vậy cô không có uống rượu.
Cổ Dư cũng nhìn hắn, phát hiện hàng râu bên môi của người đàn ông này cũng dài ra, càng có hương vị đàn ông hơn.
"Dạ Triệt, đỡ ba đứng lên." Mộ bí thư bên cạnh lên tiếng nặng nề, ý bảo con đưa ông ngồi vào lại xe lăn, chuẩn bị quay về Mộ gia, "Dạ Triệt, con cũng về cùng đi, đừng đi Singapore nữa."
"Ba, chuyện ở Singapore đã giải quyết xong, sắp tới chắc là con không quay lại nữa." Mộ Dạ Triệt dìu ba ngồi vào xe lăn, đẩy xe ra ngoài, Cổ Dư thì lấy áo khoác giùm Mộ bí thư, mặc ở trên người, ba người cùng nhau đi ra bên ngoài.
Chờ đến khi ra ngoài, thế này Cổ Dư mới phát hiện không khí bên ngoài trong lành không hề khiến cô buồn nôn, mà vừa rồi hương vị trong nhà hàng làm cho dạ dày của cô cuồn cuộn như sóng vỗ, không hiểu vì sao khiến cho cô có cảm giác chật chội, đây là làm sao vậy?
Rất nhanh, ba người ngồi xe riêng về tới Mộ trạch, sau khi Mộ Dạ Triệt cùng ba mình nói chuyện riêng với nhau xong, không có lại đi tìm Hàn Vũ Ngấn, mà là im lặng về đến nhà.
Mộ mẫu cảm thấy vô cùng bất ngờ và vui mừng khi thấy ba người trở về, tự mình kéo thân thể suy yếu chuẩn bị bữa tối cho mọi người, có ý đồ hoà giải mối quan hệ giữa lão Mộ cùng con. Đương nhiên, bà càng muốn tác hợp Dạ Triệt cùng Cổ Dư, nhưng có vết xe đổ, bà không dám lại mù quáng nhúng tay vào chuyện của đôi trẻ.
Cổ Dư lên lầu uống vài viên vitamin, rồi xuống lầu giúp Mộ thái thái bày biện bữa tối, trong quá trình này gắng hết sức né đi các món cá, hải sản..., tránh cho việc mình làm ảnh hưởng đến khẩu vị của những người khác.
Cô thích nhất là ăn rong biển, bởi vậy cố ý đem rong biển dọn ở trước mặt mình, chuẩn bị ăn một ít rong biển, bình ổn cái dạ dày đang cuồn cuộn.
Nhưng Mộ thái thái cùng Mộ Thanh Vận lại dọn nồi lẩu cá ở trước mặt cô, để cô bồi bổ cơ thể, cô sợ tới mức bưng chén đũa nhanh chóng trốn qua một bên, ngồi ở giữa Mộ bí thư cùng Mộ Dạ Triệt. Trời ơi, khi nào thì cô có thể chấm dứt loại thống khổ này? Cô xúc động đến mức muốn vò đầu bứt tai mình! Muốn phát điên!
Mộ thái thái
"Con bé này......" Mộ thái thái nghĩ rằng cô nghịch ngợm, bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ, dùng đũa gắp miếng cá cho hai cha con, "Lão Mộ, Dạ Triệt, chuyện quá khứ qua rồi chúng ta sẽ không nhắc lại. Nào, nếm thử món lẩu cá mẹ tự làm xem sao."
"......" Vì thế Cổ Dư lại cầm chén đũa của mình chạy tới nơi xa hơn mà trốn, thật sự không biết làm gì bây giờ.
"Ừm, vị rất ngon." Mộ Thanh Vận ăn mấy miếng cá do mẹ kế làm, vội vàng giơ ngón tay cái lên liên tục để khen ngợi, sau đó lại khó hiểu nhìn Cổ Dư đang ở phía xa xa, "Cổ Dư, ngồi xa như vậy liệu em có gắp được đồ ăn không?" Nha đầu này có cần thiết trốn Dạ Triệt xa như vậy không? Tuy rằng cô đã sớm không hề trông mong vào đôi vợ chồng son này có thể ở cùng một chỗ lần nữa, nhưng Cổ Dư này không phải đang tra tấn dạ dày của chính mình sao?
Nhìn cái bộ dạng ôm chén đũa trông mong đồ ăn trên bàn kia, cái bụng đã muốn bắt đầu khua chiêng gõ trống rồi, lại ngại mối quan hệ với Dạ Triệt, không thể nào lại hào sảng mà dùng bữa từng ngụm từng ngụm!
"Dạ Triệt, em lấy cho Cổ Dư nhà ta dĩa rau đi." Mộ Thanh Vận lại quay đầu cười nói với em trai, phát hiện thật ra Dạ Triệt cũng ý thức được Cổ Dư xa cách đối với hắn, nhưng mà mặc kệ như thế nào, Cổ Dư cũng không thể bởi vì Dạ Triệt mà không ăn cơm chứ?
Dạ Triệt nghe vậy cũng liếc mắt nhìn Cổ Dư một cái, gắp cho Cổ Dư mấy đũa đồ ăn, nhìn cô ăn, hỏi cô: "Hình như em không có khẩu vị, có phải thân thể cảm thấy không thoải mái?"
"Này chính là ăn thôi." Cổ Dư thật cảm kích hắn gắp cho cô mấy đũa đồ ăn chay, nhấm nháp món ăn, đôi mắt to sáng lấp lánh, môi đỏ mọng, bề ngoài rất mỹ lệ, nhưng dáng vẻ cầm chén đũa thật đáng thương. Nói thật đây là cô bị ép buộc, thật ra cô không muốn ngồi cùng bàn với Mộ Dạ Triệt, nhưng không có cách nào, Mộ Dạ Triệt là con của Mộ bí thư cùng Mộ thái thái, hai ông bà còn chưa kịp vui mừng vì con trai trở về! Cô đâu thể ném chén đũa mà đi?
Nuốt một chút cơm xuống dưới xong, Cổ Dư độc chiếm cái sô pha nằm dọc, vừa ăn hoa quả, vừa xem TV, khi thì ôm bụng cười to.
Những người còn lại thì ngồi trên sô pha ngang dài, trơ mắt nhìn cô gái bên cạnh đắc ý vênh váo, một cước đá rơi dép lê, ngang nhiên gác một chân trần lên bàn trà. Hơn nữa cô nhất định phải mở chương trình Đại bản doanh, cười đến văng cả nước bọt, không ngừng ồn ào kêu "Hải Đào ca". Trên thực tế, ngày hôm qua cô đã bắt đầu theo dõi "Hàm ca" "Odie" của mình, cũng vẫn là cái đức hạnh này, vừa ăn trái cây vừa gác chân, độc chiếm điều khiển TV.
Đối với điều này lại khiến Mộ Dạ Triệt run rẩy khoé môi một trận, nhưng Mộ bí thư Mộ thái thái lại dung túng cô, liền thích nhìn thấy Cổ nha đầu nhà bọn họ cười ha ha, khôi phục con người thật của cô.
"Kệ cô ấy thôi, nhìn cô ấy thật vui vẻ." Hai ông bà già vui tươi cười hớn hở, nếp nhăn trên gương mặt dãn ra không ít, phất phất tay con, nói lời thật lòng với con trai: "Dạ Triệt, xem ra con lớn lên còn nghiêm túc hơn cả ba con, khó trách được con sẽ cảm thấy ghét bỏ cô ấy. Đây là ở nhà, sao có thể còn đeo mặt nạ được. Thật ra ba của con nghiêm túc trong nhiều năm làm việc như vậy, ở nhà cũng là một lão Ngoan Đồng."
Mộ Dạ Triệt vẫn không dám gật bừa, nhưng hắn cũng không lại nhận xét tật xấu gì của Cổ Dư, lại càng không có yêu cầu gì với cô, mà là bình tĩnh nói: "Mẹ, cái này con đều biết." Hắn biết Cổ Dư cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, tuy rằng trước kia cô có không ít tật xấu, nhưng nay hắn, lại có tư cách gì lấy tiêu chuẩn của mình mà nhắc nhở cô?
Hắn không dám nhận loại hành vi này là một chuyện, nhưng Cổ Dư có thể vui vẻ lại là một chuyện khác, chỉ cần cô vui vẻ là tốt rồi.
"Haizz, lại quảng cáo!" Cổ Dư quơ quơ bàn chân nhỏ của mình, lập tức nhảy dựng lên từ sô pha, phủi phủi cái mông, cười trịnh trọng phát ra âm thanh "Cảnh cáo" với mọi người, "Con đi vào bếp lấy đồ ăn, thời gian quảng cáo tặng lại cho mọi người, chờ con quay lại rồi đổi kênh cho con! Quy tắc cũ!" Thật ra thời gian quảng cáo so với thời gian chiếu Đại bản doanh còn nhiều hơn, hơn một nửa chương trình, đối với mọi người là thật công bằng! Ha ha! Đây là thời gian cuối tuần, cô cùng hai ông bà Mộ gia thường dùng cách này dùng chung TV! Cướp điều khiển chỉ là ý tứ cho vui mà thôi~
Sau đó buông điều khiển chạy tới phòng bếp ân cần hỏi thăm tủ lạnh, từ tủ lạnh lấy ra không ít nguyên liệu nấu ăn, tính nấu ăn một chút.
vừa rồi Mộ Dạ Triệt bố thí cho cô mấy đũa đồ ăn thì có thể ăn được gì, cô nhanh muốn chết đói rồi, chỉ có thể