Giao Uyên đứng dậy, cô quay lưng về phía anh, chậm di chuyển đôi chân trắng nhỏ tiến về hướng phòng vệ sinh.
Đột nhiên, lưng, vai…cô bất giác rùng mình, vội quay người nhìn thì nhận ngay ánh mắt đầy tia nóng bỏng ghim vào người mình.
Đôi mắt đó…gì đây? Giống giống với lần trước nhưng sao, nó lại chứa đầy sự ham muốn không có một chút kiềm chế?
Người đàn ông sắc mặt dáng vẻ vẫn điềm tĩnh, chỉ là ở chỗ đôi mắt anh lại hiện lên hai chữ dục hoả!
Cao Lãnh Khang nhìn cô, chầm chậm tiến về phía cô gái phía trước, anh tiến một bước, cô lùi một bước, sắc mặt cô cũng là vẻ điềm tĩnh nhưng ánh mắt cũng bị ai kia làm cho thay đổi.
- Anh…Cao Lãnh Khang.
Cô vẫn một mực giữ giọng mình ổn định mà lên tiếng.
- Tôi, anh, hôm nay…tôi đâu có làm gì sai đâu, tôi không ở ngoài quá lâu, lúc về cũng rất đúng giờ, anh sao lại…
Cảm nhận được lưng mình sắp chạm đến bức tường thì người đàn ông lại vươn tay ôm lấy mảnh eo nhỏ con của cô.
- Em quyến rũ tôi.
“Quyến…rũ cái gì cơ?!?”
Cao Lãnh Khang cúi xuống, anh hôn lên bờ vai gầy tinh tế.
- Em biết, tôi phải chịu đau thế nào khi ở cạnh em không?
Cao Lãnh Khang một tay ôm chặt cô, anh đưa tay còn lại vén tóc cô sau gáy đưa miệng đến gần mà mút mạnh.
- Ưm…tôi, làm sao biết được…
Cảm giác như có một luồn khí nóng chảy trong người, cô cực lực đẩy người đàn ông ra phản kháng nhưng miệng lại không nghe lời mà đáp lại câu hỏi của ai kia.
- Đáng ra em phải chịu trách nhiệm việc mình gây ra.
- Anh…đừng có giở trò!
- Tôi, phải làm sao với em đây…
Cao Lãnh Khang đứng thẳng, anh để cằm mình tựa lên đỉnh đầu cô nói nhỏ.
Giao Uyên không biết tên này hôm nay bị cái gì nữa, hôm nay cư xử rất lạ và đột nhiên nói nhiều hơn mọi khi…
- Tôi còn phải đi đánh răng, anh mau tránh ra đi.
Cô đẩy người đàn ông ra nhăn mặt nói rồi quay đi.
Cao Lãnh Khang không giữ cô lại, anh đút tay vào túi quần xoay người rời đi.
Giao Uyên vào trong cô đi nhanh đến bồn rửa mặt dội nước, ngẩng đầu cô nhìn mình trong gương một hồi.
“Em quyến rũ tôi.”
Lại cúi đầu cô tạt thêm một lần nước lên mặt, lắc lắc đầu xong lại nhìn vào gương.
Tay cô tự nhiên lại sờ lên cổ, lọn tóc theo hướng mà rơi xuống để lộ một dấu hôn đỏ chói mắt.
“Cái này…”
- Lần trước, giống với thứ lần trước!
“Tên Cao Lãnh Khang chết tiệt! Chỉ có anh ta, đúng là tên đại biếи ŧɦái mà!!!”
Chợt nhận ra dấu vết này vô cùng giống với những vết côn trùng cắn lần trước.
Cô cắn môi tức giận, xong lại làm vệ sinh cá nhân cho xong rồi ra khỏi phòng vệ sinh.
Không muốn nghĩ nhiều sau khi trở ra cô liền trèo lên giường một mạch ngủ.
Trong thư phòng của Cao Lãnh Khang, cô gái ngồi trên ghế ngoắc chân chống tay, dáng vẻ hết sức vô tư, Bonnie cất tiếng nói
- Nghe nói, sắp tới anh đến Ý và mang theo cô ấy sao?
Cao Lãnh Khang ngồi im lặng ở trước bàn làm việc, anh nâng mắt nhìn cô gái kia không đáp.
- Là thật sao? Em họ của anh xinh thật đấy.
- Ồ, cô cuối cùng cũng biết xinh đẹp là gì à?
- Ha, cô vậy mà lại chịu nói từ xinh với một cô gái.
Đột nhiên có hai giọng nói nam và nữ vang lên, chất giọng quen thuộc, hai người trong phòng nghe cũng nhận ra ngay lập tức là ai.
- Mọi người đến rồi sao? Là đến mừng tôi đến thăm mọi người sao?
Bonnie cong môi cười nhìn những người vừa mới bước vào.
- Quý cô Bonnie vẫn là thích tự luyến như xưa nhỉ.
Leyla hơi cười đáp lại câu nói của Bonnie.
Dylan vẫn lạnh lùng như mọi khi, anh chậm rãi đi đến đối diện Bonnie ngồi xuống.
Charles cười như có như không, anh chậm rãi đi sau Dylan cũng ngồi ổn định vào chỗ.
Nhật Nam vào cuối cùng, anh cẩn thận đóng cửa, chân nhanh chóng tiến đến đứng cạnh Cao Lãnh Khang báo cáo.
- Lão đại, Agron đã chuyển đổi vị trí.
Chị em Vera vừa cập nhập thông tin thưa ngài.
Thấy Cao Lãnh Khang hơi gật, Nhật Nam lùi về sau mấy bước, anh đứng thẳng nhìn những người đang ngồi kia.
Vừa nói xong, bên ngoài truyền tiếng gõ cửa, được sự cho phép Tú Ảnh liền đi vào theo sau còn có Vera và Nora, trên tay bọn họ đều mang theo một khay có những ly nước màu vàng đào và một chút hoa quả mà cô gái nào đó đã dặn riêng.
Bọn họ cúi đầu đi vào đặt những ly trà