Tất cả các vị khách đều không ổn định được, trên chiếc thuyền vẫn một mực giữ cảnh tĩnh lặng.
Cho đến khi những đám vệ sĩ chạy đến dọn dẹp không khí trên thuyền mới bớt đi mấy phần yên ắng.
Giao Uyên vẫn đứng lặng nhìn thẳng vào mắt của Lâm Văn Trạch, Cao Lãnh Khang cũng đứng im nhìn cô không một lời nói.
Đôi tình nhân kia cũng rời đi về phòng của họ giải quyết chuyện riêng.
Thấy cái cảnh trước mắt, Lâm Văn Trạch định lên tiếng nói để phá vỡ tình hình khá rắc rối này.
Anh ta không giống như lúc giết những tên kia gương mặt tà ác, hung hãng nữa mà thay vào đó là một con người hoàn toàn khác biệt.
Anh ta gượng cười nhìn Giao Uyên rồi liếc đôi mắt ngây thơ vô số tội nhìn Cao Lãnh Khang.
Đang định nói thì em trai của anh ta chạy đến chỗ Giao Uyên cướp lời
- Uyên Uyên!!!!
Lâm Hàn hét lớn đồng thời kéo Giao Uyên lại ôm vào lòng.
Một tay đặt lên lưng, tay còn lại thì đặt lên đầu cô để áp sát vào vai mình tựa vào.
- Uyên Uyên, em không sao chứ?
Lâm Hàn đi đến đây cùng anh trai ruột của mình là Lâm Văn Trạch.
Hắn ta vốn là không muốn đi cùng anh trai vì giữa hai ngừoi có khá nhiều sự sung đột xảy ra nhưng mà hay tin buổi ra mắt này là của cô nên anh ta đành chấp nhận đi.
Lâu lắm chưa gặp lại cô anh ta trong những ngày đó lại vô cùng nhớ bóng dáng xinh đẹp ấy.
——
Nhìn thấy cô đứng trên sàn diễn lòng hắn ta lại bắt đầu rung động mãnh liệt.
Dường như đây là đầu tiên hắn ta rung động với một người con gái, từ trước đến giờ hắn ta chỉ coi phụ nữ là đồ chơi mà thôi.
Định tìm cô nói chuyện nhưng thấy cô bận giao tiếp với khách thì lại thôi đành đi chỗ khác vậy…
Đành đi xung quanh chiếc thuyền ngắm cảnh thì nghe thấy tiếng súng hắn ta gương mặt lộ sự lo lắng vội vàng tìm bóng dáng nhỏ bé.
Đến đây thì mọi chuyện xảy ra như vậy.
…..
Giao Uyên bất ngờ bị ôm, đang định ra tay phản kháng thì nhận ra đây là giọng nói quen thuộc.
Mặt cô đang áp sát vào bả vai của Lâm Hàn ngước lên nhìn anh ta.
- Ơ, tại sao…anh lại ở đây, Lâm Hàn?
- Chuyện đó để sau đi, bây giờ quan trọng là em có bị thương ở đâu không? Đừng sợ có anh ở đây!
Lâm Hàn lo lắng nói, đôi mắt dịu dàng tình tứ nhìn cô.
Hắn ta ôm cô như vậy lại không để ý đến cặp mắt sắc bén đang ghim mình từ phía sau.
Cao Lãnh Khang im lặng đứng nhìn Giao Uyên, chân định nhấc đến thì từ đâu có một tên nhãi ranh chạy ra ôm lấy người con gái xinh đẹp đang đờ người ở kia.
Ánh mắt sâu cư nhiên lại trở nên tối sầm, đôi lông mày đen rậm nam tính cau chặt lại hết cỡ.
Lâm Văn Trạch là người bất ngờ nhất, em trai của hắn vậy mà lại có hành động quan tâm thân mật với người con gái của…à nhầm vậy mà lại có hành động đó với em họ của Cao Lãnh Khang?
“Đừng nói thằng nhãi này lại nhắm trúng Giao Uyên để chơi cô ấy chứ? Như vậy thì đúng là lớn chuyện rồi!!!”
….,
- Tôi không sao, đừng lo.
Giao Uyên sực tỉnh lại ngay sau khi lướt qua cái ôm của Lâm Hàn.
Cô trả lời hắn ta xong cũng bước lên cầu thang điều chỉnh tâm trạng ổn định bắt đầu nói
- Tất cả mọi người xin hãy bình tĩnh! Vừa rồi có một số chuyện bất trắc không may xảy ra, giờ đã được giải quyết rất mong các vị ở đây thông cảm cho chúng tôi.
Những con người đang che tai cúi mặt lắng nghe cô nói xong cũng đứng dậy, cất tiếng
- Các người làm kiểu gì vậy? Đã tổ chức thì phải bảo đảm an ninh bảo vệ khách mời chứ?
- Đúng rồi! Giám đốc Trương, như vậy công ty cô sẽ bị coi là thiếu uy tín!!!
- Các người không nghiêm ngặt gì cả, suýt chút nữa chúng tôi bỏ mạng theo các ngửoi ồi đấy!!!!
- Mọi người b…
- Các người không muốn chết ngay bây giờ thì