Giao Uyên tỉnh dậy mắt chớp chớp, thứ mùi gì đó tự nhiên trong căn phòng thoang thoảng những mùi hoa oải hương, cô chợt nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn biệt thự riêng của Cao Lãnh Khang.
Định nhắm mắt ngủ tiếp thì cô nhớ ra gì đó bật người ngồi hẳn dậy
“Mình sao lại ở đây? Mình đang ngủ trên chiếc du thuyền mà? Chết rồi! Những vị khách đó mình còn chưa chào tạm biệt nữa.
Không biết đêm hôm qua kết thực như nào nữa, haizz chết thật chứ!”
Giao Uyên vò đầu bứt tóc, sao hôm qua lại nhiều chuyện tồi tệ xảy ra vậy chứ.
Đúng là vạn sự khởi đầu nan mà…
Bước xuống giường chân luồn qua xỏ đôi dép bông xinh xẻo vào chân rồi bước vào nhà vệ sinh.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô đi ra, mắt không nhìn lại không đê ý có một người đang ngồi trên giường nhìn mình.
- Ôi mẹ oi!!!
Quay người lại Giao Uyên giật mình, cô như muốn rớt cái con tim bé bỏng của mình ra ngoài vậy.
Tự dưng nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy trắng tóc lại để xoã ra hai bên nhìn khác gì một ma nữ đến tìm cô không hả? Người ta không sợ ma nhưng mà nhìn như này ai chẳng muốn tụt luôn cái huyết áp hả?
- Tiểu Kì cậu đây là muốn huỷ hoại con tim bé nhỏ của tớ hả?
- Uyên Uyên hức…hức
- Ơ nè nè cậu, cậu sao vậy? Có gì từ từ nói đừng khóc nữa.
Hứa Nhã Kì không nói miệng vẫn nhỏ tiếng khóc thút thít
- Khóc thì giải quyết được vấn đề gì.
Cậu phải kể cho tớ nghe tớ mới biết đường giúp cậu giải quyết chứ.
Nào bình tĩnh nói tớ nghe xem.
Sao mới sáng sớm lại tới đây? Đã vậy lại còn trong cái bộ dạng này nữa?
Đáng lẽ giờ Hứa Nhã Kì phải ở cùng Dương Tử Đằng ở trong biệt thự của anh ta hay là đang ở trong khách sạn chứ.
Giao Uyên trong đầu chứa nhiều sự tò mò, tâm trạng hoang mang gặng hỏi
Hứa Nhã Kì lấy tay lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên gương mặt xinh xắn.
Cuối cùng cũng mở miệng lí nhí nói
- Tớ…hức anh Tử Đằng anh ấy, anh ấy… hức
- Trời ơi, bà cô của tôi ơi, nào nín đi nói rõ ràng cho tớ nghe xem.
- Tử Đằng anh ấy đã thú nhận hết với tớ rồi.
Anh ấy…vậy mà lại tham gia vào thế giới ngầm.
- Cậu nói gì cơ? Anh ấy tham gia vào những thứ nguy hiểm đó á?
- Ùmm…
- Nhưng mà vì vậy nên cậu mới khóc đó hả?
- Hức…chứ còn gì nữa…
“Quắt tờ heo? Cmn sao mình chẳng hiểu cái mẹ gì đang xảy ra hết vậy vậy? Anh ta tham gia vào đó thì tại sao cậu ấy lại khóc như này? Mình thật sự cần một lời giải thích, trời ơi bộ não thông minh của mình!”
Giao Uyên nghệch mặt ra không hiểu rõ cái vấn đề xoắn não này của Hứa Nhã Kì.
- Ý tớ là anh ấy tham gia mấy thứ đó rất nguy hiểm… tớ rất lo cho anh ấy dù sao tớ….cũng sắp đinh hôn với anh ấy rồi
Giao Uyên lúc này “……” Hứa Nhã Kì đang nói cái mẹ gì vậy?Thật sự khiến người ta bị tức nghẹn luôn á? Tự dưng đến đây khóc lóc rồi chuyện thế giới ngầm rồi hôn ước??? Tào lao ba chấm zậy?
- Xong nhỡ anh ấy xảy ra chuyện gì chắc tớ không sống nổi mất…
- À….
Ra là như vậy, cuối cùng thì cô cũng hiểu được vấn đề chính ở đây.
Giao Uyên nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen dài mềm mượt của Hứa Nhã Kì, tay còn lại gạt đi những giọt nước cong đọng trên mi mắt của cô ấy, khẽ an ủi người bạn thân mà cô yêu quí
- Vậy cậu quyết định thế nào? Rời đi hay ở lại cùng với anh ấy?
- Tớ không thể…hức…rời xa anh ấy được Uyên Uyên à…
- Nếu cậu ở cạnh một người như anh ấy, tính mạng của cậu sẽ gặp nguy hiểm, cậu cũng biết mà..?
- Tớ biết…nhưng tớ thà chịu nguy hiểm còn hơn phải rời xa anh ấy, tớ bây giờ mới nhận ra là tớ đã yêu anh ấy nhiều đến mức dù tớ có bị thương đi chăng nữa tớ vẫn chấp nhận ở bên cạnh anh ấy, tớ…hức tớ thật sự không thể để anh ấy ở lại một mình…
- Tiểu Kì.
Đây là sự lựa chọn của cậu.
Nếu cậu đã quyết tâm ở bên anh ấy thì hai người hãy cùng nhau vượt qua những thứ đáng sợ đó dù sao thì tớ thấy anh ấy cũng là một lòng một dạ với cậu.
Anh ấy yêu cậu và cậu cũng vậy, rồi mọi chuyện cũng ổn thôi, dù chuyện gì xảy ra chỉ cần tình yêu giữa cậu và anh ấy tồn tại thì chuyện tốt cũng tìm đến hai người thôi.
Bây giờ không phải vẫn ổn sao, cậu nín đi nhé!
Giao Uyên vốn chẳng biết phải nói như thế nào cho đúng.
Cô chỉ biết nếu như bạn cô quyết định như vậy thì mình cũng nên