Tứ hoàng tử ngồi xuống, cất tiếng hỏi:
- Xin hỏi đại danh của công tử?
Hà Doanh cười nói:
- Tại hạ họ Hà, gọi là Hà Ngọc. Vậy còn huynh đài?
Tứ hoàng tử liếc nhìn Lưu Thù một cái, nói:
- Tại hạ họ Chu, gọi là Chu Diễn. Tự là Tử Lâm. Công tử cứ gọi ta là Tử Lâm đi.
Hà Doanh hướng hắn gọi một tiếng Tử Lâm huynh, Tứ hoàng tử lập tức mặt mày hớn hở. Hai người cười xưng huynh gọi đệ không ngừng, như thể là đôi bạn tốt đã kết giao vài thập niên rồi, chỉ là chưa kề vai sát cánh mà thôi.
Lưu Thù cùng mọi người đều choáng váng. Lúc này, Tứ hoàng tử dắt theo Hà Doanh, đi tới bàn của mình, nói là muốn giới thiệu nàng với Giang Đô công tử. Hà Doanh đã bị hắn ép uống mấy chén rượu, cũng đã có một chút ngà ngà say, nét mặt trở nên hồng hào, vui vẻ hướng Chu Viễn, Chu Kỳ đi đến.
Đi tới trước mặt Chu Viễn, Hà Doanh giơ chén rượu lên cao, nói:
- Tiểu đệ đã sớm được nghe thanh danh của Giang Đô công tử, một anh hùng anh tuấn, tài trí đứng đầu trong các công tử đương thời. Hôm nay đệ may mắn được gặp, quả nhiên bất phàm.
Chu Viễn nghe được lời ca ngợi của nàng, cũng giơ chén rượu lên, liên tục nói:
- Tiểu huynh đệ quá khen.
Ba người đứng ở tửu lâu cười nói không ngừng. Thời đại này rượu rất nhạt nên cũng không làm Hà Doanh say được. Nàng đã uống nhiều bát lớn, nhưng chỉ làm gương mặt nàng ửng hồng. Ba người uống liên tiếp thêm nhiều bát, chỉ có Chu Kỳ đứng một bên đang nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hà Doanh một cách say mê, trong lòng thầm nghĩ:
"Thiếu niên này càng nhìn gần càng tuấn mỹ. Một thiếu niên như vậy, thật sự là cực phẩm a." Hướng về làn da trắng hồng lộ ra của nàng, Chu Kỳ không kìm được mà nuốt nước miếng.
Hành động của hắn, ba người đang uống rượu, tự nhiên sẽ không chú ý đến. Nhưng ngược lại Trần công chúa nhìn thấy thì động tâm, liền đứng lên đem chén rượu bước lại, nũng nịu nói:
- Tiện thiếp cũng đến xin kính ba vị công tử một ly.
Uống rượu đã ngà ngà say, thấy vậy Tứ hoàng tử mạnh mẽ đẩy nàng ra, khiến nàng phải lùi ra sau mấy bước. Trần công chúa biến sắc, Tứ hoàng tử còn nói thêm một câu:
- Nam nhân chúng ta đang uống rượu, ngươi là nữ nhân đến đây làm gì?
Nghe được những lời này của hắn, Trần công chúa không những không tỏ tức giận mà sắc mặt lại khôi phục lại vẻ hồng nhuận.
Đôi mắt đẹp trong suốt chuyển hướng sang Hà Doanh, Trần công chúa nhẹ nhàng, yểu điệu nói:
- Không biết vị Ngọc công tử gia này đang ở nơi nào?
Những lời này nàng nói ra, mọi người đều chăm chú nhìn Hà Doanh. Hiển nhiên là mọi người ai cũng muốn biết điều này.
Hà Doanh miễn cưỡng cười cười, nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào cho tốt. Lúc này, Lưu Thù bên cạnh cười nói:
- Hắn là biểu đệ của ta, mới vừa tới kinh thành thăm người thân.
Mấy người nhìn Hà Doanh, trên mặt có vẻ không tin tưởng lắm.
Tứ hoàng tử hiển nhiên rất có hảo cảm đối với Hà Doanh, hắn giương đôi mắt hứng thú đánh giá Hà Doanh. Một lát sau bỗng nhiên nói:
- Hà Ngọc, cái gì ngươi cũng tốt, nhưng thân hình hơi nho nhã yếu ớt một chút.
Thấy Hà Doanh hướng chính mình cười, hắn đỏ mặt hồng, vỗ ngực nói:
- Tuy nhiên nếu sau này ngươi có khó khăn gì, cứ việc tìm đến bổn nhân*
Hà Doanh mừng rỡ, vội vàng hành lễ nói:
- Đa tạ Tử Lâm huynh coi trọng!
Tứ hoàng tử nhìn nụ cười dịu dàng của nàng, trong lòng cũng rất vui vẻ. Hà Doanh cảm động, hai mắt ngân ngấn nước nhìn hắn, Tứ hoàng tử bắt gặp ánh mắt biết nói của nàng không khỏi rùng mình, gương mặt lại đỏ bừng lên, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: "Vị Hà huynh đệ mà ta mới quen này, không phải nữ nhân thật sự rất đáng tiếc." Hắn cũng biết đối với nam nhân, thì khen ngợi tướng mạo hắn như nữ tử, cũng không phải điều hay. Nhưng vị Hà huynh đệ này thật sự là có bộ dạng rất khôi ngô tuấn tú, tuy rất có khí khái nam tử, nhưng dung nhan thực sự là rất xinh đẹp a.
Chu Viễn vẫn yên lặng mỉm cười nhìn hai người bọn họ. Hắn bình tĩnh quan sát, trong ánh mắt lộ vẻ bí hiểm, quạt giấy cầm trong tay, thỉnh thoảng quạt một cái. Khi vô tình bắt gặp ánh mắt của Hà Doanh, liền giơ chén rượu trong tay lên hướng nàng mời mọc, luôn tỏ ra phong thái của một công tử nho nhã.
Hà Doanh cũng biết Chu Viễn không phải một người đơn giản, băn khoăn không biết hắn có phát hiện được thân phận thực của mình, nghĩ đến đây nàng không khỏi rùng mình.
- Nào, chúng ta cùng uống!
Lúc nàng đang suy