Cuộc sống của bà ở nhà họ Thẩm vẫn đang tiếp diễn.
Mọi chuyện vẫn tốt đẹp, ông Thẩm thì yêu thương cưng chìu.
Còn ông Lý thì cũng rất tốt với bà.
Nhưng có một chuyện bà luôn trăn trở, đó là Minh Châu con bé luôn có định kiến với bà ngay từ đầu.
Cũng đúng thôi mẹ vừa ra khỏi nhà, là mình đồng ý với ba con bé ở lại đây.
Nên dù có hận bà đó cũng là lẽ đương nhiên.
Nhìn Minh Châu bà lại nhớ đến hai con trai nhà mình.
Một đứa thì lưu lạc không biết sống chết như thế nào, đứa còn lại thì đang sống với ông ta bà lại càng lo hơn.
Ngồi bân quơ ở phòng bếp đợi hai cha con ông Thẩm về.
Trên bàn rất nhiều món ăn do bà tự tay nấu, tuy không được ngon nhưng vẫn mong anh ấy sẽ thích.
Sao bây giờ cũng trễ rồi mà không thấy ai về, bà có chút lo lắng, bồn chồn không yên.
Reng
Tiếng chuông ngoài cửa làm cho bà yên tâm phần nào, chắc có lẽ do mang thai nên bà suy nghĩ quá nhiều.
Bà ra ngoài đón ông, nhưng sao bên ngoài cứ có cảm giác là lạ.
’ Ông chủ không sao chứ? ’.
Nhìn ông Thẩm máu chảy bê bếch trên trán, cánh tay và chân đều bị thương.
Ông Lý không khỏi hốt hoảng.
’ Tôi không sao anh đừng lo lắng ’.
Ông chỉ nói để mọi người yên tâm, nhưng chỉ bị thương ngoài da, không ảnh hưởng gì đến tính mạng cả.
Gì mà không sao chứ? Lúc nhìn thấy ba như thế này Minh Châu cũng có chút sợ hãi.
Không phải vì lo cho ông Thẩm mà là thầm cảm ơn trời đã cho mình bình an vô sự.
Nếu ba bị đánh sau khi đến đây, chắc có lẽ Minh Châu này cũng bị liên lụy.
Ba còn thê thảm như vậy thì đừng nói đến đứa trẻ như mình có thể toàn mạng.
Nghĩ đến ba bị thương, có trách cũng nên trách người phụ nữ sao chổi đó.
Từ ngày bà ta về nhà này không ngày nào được yên.
Còn bây giờ ba lại bị như vậy nữa, không biết có trùng hợp quá không?
Bà khi ra tới ngoài thì thấy cảnh tượng gì vậy chứ.
Toàn thân ông đều là máu, không ít thì nhiều.
Nếu bà không can đảm có lẽ đã ngất vì sợ.
’ Anh không sao chứ? ’.
Bà đi nhanh đến nắm tay, xoay người ông qua lại để kiểm tra.
’ Không sao mà, em đừng quá lo ’.
Không lo sao được, cứ có chuyện gì là ông nói em đừng lo.
Ông nói vậy bà càng lo hơn vì biết ông chỉ nói vậy để cho bà đừng phiền lòng rồi lại suy nghĩ nhiều.
Hai người này cứ lo lắng thái hóa.
Ông Thẩm cũng có chút bất lực, nhưng được an ủi phần nào.
Ít nhất trên đời này vẫn còn có người lo lắng cho ông.
Một là người làm mà ông tin tưởng nhất.
Hai là người ông đã đem lòng yêu chỉ sau ít ngày quen biết.
Còn Minh Châu mang tiếng là con gái, mà ngay cả lời hỏi thăm cũng chẳng có.
Cứ trưng bộ mặt hầm hầm từ sáng đến tối, như là ông đã đắc tội gì lớn với con bé không bằng.
Nhưng mà thôi chỉ cần nhà này bình yên là ông đã vui rồi.
’ Anh … ’.
Bà đang muốn nói là ông tại sao lại không đến bệnh viện.
’ Được rồi mà anh không sao đâu ’.
Tuy không hiểu hết ý tứ trong lời nói của bà, nhưng ông biết bà là đang rất lo lắng.
’ Nhưng … ’.
Thật sự bà thấy ông không ổn chút nào cả.
Chưa nói hết là ông đã chặn miệng lại rồi.
’ Anh đói bụng rồi, cứ đứng mãi nơi này anh mới thật sự có sao đó ’.
Ông đùa giỡn trong lời nói của mình.
Tuy có chút mệt nhưng nhìn thấy bà đang lo lắng bên ngoài nhưng trong lòng như đang dỗi hờn là ông lại lên tiếng trêu ghẹo.
Nghe ông nói vậy cũng đúng, nên bà nhờ ông Lý đỡ vào giùm.
’ Nhưng anh phải đi tắm trước đã ’.
Cứ nhìn bộ đồ như thế này e là khi ăn sẽ rất bất tiện.
Minh Châu nhìn cảnh vợ chồng tình nghĩa trước sau như này có chút lạnh sống lưng.
Có cần làm quá để cho người ta biết mình là của nhau như thế này không?
Đúng là song kiếm hợp bích, anh đỡ em nâng.
Chỉ tội cho mẹ là phải ra đi trong nước mắt.
Càng nghĩ lại càng hận bà ta!
’ Được rồi, chúng ta vào trong thôi ’.
Ông Thẩm đành nghe theo lời bà.
- ---------------------
Sau