Đang ăn cơm được một lúc, thím Trương bưng một chén thuốc tới.
"Lê tiểu thư, nhân lúc thuốc này còn nóng cô uống đi, mỗi ngày ba lần, một lần cũng không thể bỏ qua."
Thuốc nóng hồi tỏa ra mùi hương đắng chát, giống như chén thuốc sáng này Mộ Thừa Huyền cho cô uống.
Từ nhỏ đến lớn, Lê Vãn Ca ghét nhất là phải ăn những mỏn đẳng, trên mặt đều là vẻ từ chối.
"Thím Trương, tôi đã không sốt nữa rồi, cũng không có dấu hiệu bị cảm, thuốc này tôi không uống nữa, tôi sợ đắng."
"Ha ha, Lê tiểu thư, đây cũng không phải thuốc trị cảm, Mộ tiên sinh đặc biệt dặn dò, cô nhất định phải uống."
Thim Trương nói xong, đặt chén thuốc trước mặt Lê Văn Ca, sau đó hai tay đan xen nhau, cứ nhin chằm chằm Lê Vãn Ca.
Giống như cô không uống thì bà ấy sẽ không rời đi.
"Không phải thuốc trị cảm, thì là thuốc gì, vừa hôi vừa đắng, tôi không muốn uống!"
Lê Vãn Ca giống như cô gái nhỏ, bĩu môi, quay lưng đi.
Cô không phải ngốc, sao có thể uống thuốc loạn chứ!
"Mộ tổng quan tâm cô như vậy, nhất định là thấy thể chất cô không tốt, cố ý mua thuốc bồi bổ cho cô, cô vẫn nên uống nhân lúc còn nóng đi!"
Từ Từ dịu dàng khuyên bảo.
Bản tinh của cô lương thiện, chưa từng nghĩ xấu cho người khác, cho dù người này là Mộ Thừa Huyền, ai nhìn cũng phải sợ.
"Thuốc này nói là bồi bổ thân thể cũng có thể... Nhưng mà chủ yếu là dùng để tránh thai, hoặc phá thai, dùng rất nhiều hoa hồng cũng các loại dược liệu khác chế biến, phụ nữ chưa mang thai mà uống sẽ giúp lưu thông máu, làm đẹp, dưỡng nhan."
Thím Trương vì để Lê Vãn Ca yên tâm, cuối cùng cũng thành thật giải thích.
"Cái gì, tránh thai, phá thai?"
Lê Văn Ca che bụng minh, vốn dĩ vì đã hạ sốt mà mặt trắng bệch, bây giờ lại càng trắng thêm.
Ha ha, thật buồn cười, Mộ Thừa Huyền vẫn là Mộ Thừa
Huyền kia, vẫn lạnh lùng vô tình, vì lợi ích bản thân.
Cô tưởng là mật đường, thực tế lại là thạch tín lấy mạng.
"Ngoài ý muốn như vậy, đây mới là việc Mộ Thừa Huyền sẽ làm."
Lê Cảnh Hàng nở nụ cười chế giễu, nói: "Đối với cậu ta mà nói, cô chỉ là người phụ nữ hiện tại cậu ta hứng thú mà thôi, chơi chán thì vứt, tự nhiên sẽ không để lại phiền phức gì."
Lê Vãn Ca không nói chuyện, ngón tay siết chặt lại.
Nói không nên lời hiện tại là tâm trạng gì.
Thất vọng, khổ sở là có, nhưng càng nhiều hơn là lo lắng.
Cô bức thiết muốn có con với Mộ Thừa Huyền, rồi lấy đi cứu mạng Hân Hân, mà người đàn ông này lại cơ bản không cho cô cơ hội mang thai.
Như anh trai nói, hắn chỉ coi cô là đồ chơi, tùy tiện chơi đùa, cơ bản không phải là thực lòng.
Mỗi khi cô tưởng rằng mình sắp thành công liền sẽ bị vả mặt.
Cô thật không biết nên làm gì bây giờ...
"Tôi khuyên cô nên tự hiểu lấy minh, Mộ Thừa Huyền không bao giờ thiếu phụ nữ, không có cô, cậu ta có nhiều lựa chọn hơn, cho nên đừng ngu ngốc muốn dùng đứa con để trói buộc cậu ta, cậu ta có Tiểu Bao đã đủ rồi."
Sau khi Lê Cảnh Hàng nói xong liền nói với Từ Từ bên cạnh: "Chúng ta đi."
"Nhưng mà chồng à, hình như Lê tiểu thư rất khó chịu, cô ấy thật lòng với Mộ tổng, lại bị Mộ tổng tính toán thành như vậy..."
"Khổ sở cũng đáng đời, ngay từ đầu anh đã khuyên cô ấy, chính là do cô ấy chấp mê bất ngộ, nhất quyết phải dây dưa với loại người như Mộ Thừa Huyền, giống như Vấn Ca năm đó."
Lê Cảnh Hàng lạnh mặt, mạnh mẽ lôi Từ Từ rời đi.
Từ Từ rất bất an, liên tục quay đầu lại.
Từ góc độ phụ nữ, Từ Từ rất đồng tình với hoàn cảnh của Lê Văn Ca.
Có người phụ nữ nào không hy vọng sinh được kết tinh tinh yêu cho người đàn ông mình yêu đâu.
Nhưng Mộ Thừa Huyền ngay cả cơ hội như vậy, cũng không nguyện ý cho, rõ ràng là thái độ vui đùa, quả thật quá hại người rồi.
"Lê tiểu thư, nếu không uống thuốc, thuốc sẽ lạnh."
Thím Trương đứng bên cạnh nhắc nhở,
Lê Văn Ca quay đầu, lạnh lùng nhìn thím Trương, nói: "Hừ, tôi đã thấy rõ