Lúc Mộ Thừa Huyền dẫn Lê Văn Ca về nhà, Lương Ngọc Nghi và Cố Mạn Mạn đang ở phòng khách uống cà phê.
Vốn dĩ hai người đang rất vui vẻ, vừa nhìn thấy cô gái bước vào, lập tức thay đổi sắc mặt, như gặp phải giặc.
"Sao lại mang đồ sao chổi này về đây, không phải đã đuổi đi rồi sao?"
Lương Ngọc Nghi đặt mạnh ly cà phê trên tay xuống bàn trả biểu thị sự bất mãn.
"Mộ phu nhân bớt giận, là tôi không nỡ rời xa Tiểu Bao, mặt dày xin Mộ tiên sinh mang tôi quay lại, sức khỏe của bà không tốt, đừng vì thứ sao chổi như tôi mà tức giận, giận rồi sinh bệnh thi không đáng."
Lê Vân Ca thuận theo nói, đặt bản thân ở vị trí thấp kém.
Cô nhất định phải ở lại Mộ trạch, mặc kệ là vì Tiểu Bao hay là vì Hân Hân. “Bớt giả mủ sa mua đi, it nói mấy câu giả dối này đi, nhìn thấy đồ sao chổi cô là tôi bực mình rồi, nếu cô thật lòng quan tâm đến tôi, thì cút
càng xa càng tốt!"
Mặt Lương Ngọc Nghi lạnh tanh, lời lẽ cay nghiệt, không thèm cho cô một chút thể diện.
Mộ Thừa Huyền cau mày, lạnh lùng nói: “Mẹ, phải có chừng mực một chút."
"Phải có chừng mực à?"
Lương Ngọc Nghi đứng bật dậy, hùng hổ chất vấn người con trai của minh: "Ý của con là muốn bảo vệ cô ấy sao, báo chí mấy hôm nay, con cho là mẹ không xem sao, Thừa Huyền, con hồ đồ rồi, vi con hồ ly tinh này, mà gây rồi loạn cho Mộ thị, người đàn bà đề tiện này đã bỏ bùa mê thuốc lú gì con hà, bây giờ mẹ không thể nói nữa, đúng không hà?"
"Mẹ, mẹ có biết không, chính là người phụ nữ mẹ cho là "đê tiện" này, vì để xin được phương thuốc của thần y về cho mẹ, xém chút nữa là chết ở trong núi rồi đó, tại sao mẹ không chịu buông bỏ thành kiến chứ, thử chấp nhận cô ấy đi?"
"Ha ha, chấp nhận cô ấy, lời này của con là có ý gi, lẽ nào... con muốn cưới cô ấy sao?"
Lương Ngọc Nghi giận tới run người, ngược lại nở nụ cười, chỉ là nụ cười đó, cực kỳ âm u đáng sợ: "Con trai ngoan của mẹ, người con có hiểu có tiếng của Thành Bắc, lại vì một người phụ nữ như thế, mà chống đổi lại mẹ ruột của mình, mẹ thấy không phải con hồ đồ nữa, mà là quả ngu ngốc!"
"Tiểu Bao thích cô ấy, con cũng không ghét cô ấy, cưới cô ấy là một quyết định đúng đắn."
Giọng Mộ Thừa Huyền nhàn nhạt, ngữ khí kiên định mà cường thể.
Khi những lời này vừa được thốt ra, tất cả mọi người đều hết hồn.
"Con... con.."
Lương Ngọc Nghi tức đến mức cả người run lên, không nói nên thành loi.
Cố Mạn Mạn thì nắm chặt tay, gương mặt xinh đẹp đầy nhục nhã và hận thủ.
Lê Văn Ca càng không tin vào tai mình.
Cô không nghĩ tới, tình cảm của Mộ Thừa Huyền đối với cô, đã sâu đậm đến mức độ đó.
Vi để bảo vệ cô, không tiếc chống đổi lại người mẹ mà hắn tôn kinh nhất, còn nói thẳng... muốn cưới cố?
Loại đãi ngộ này, nếu như là trước đây, cô nghĩ cũng không dám nghĩ!
"Mộ phu nhân, bà đừng tức giận, Mộ tiên sinh chỉ đang giận lẫy thôi, thân phận tôi thấp kém như vậy, anh ấy không thể nào cưới tôi, tôi cũng biết thân biết phận, từ đó đến giờ không dám hy vọng xa vời... chi hy vọng có thể ở Mộ trạch, tận tâm tận tụy chăm sóc mọi người, tận tâm tận tụy chăm sóc Tiểu Bao."
Lê Văn Ca tủi thân bác bỏ, rất tự nhiên mà rưng rưng vài giọt nước
mắt.
Cô của trước đây, không hề nghĩ đến Mộ Thừa Huyền sẽ cưới cô, bởi vì người đàn ông này quả thận trọng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng trao trái tim của minh cho một người phụ nữ.
Bây giờ, hắn lại nhả ra, nói sẵn lòng cưới cô.
Đối với cô mà nói, quả có lợi.
Một khi Mộ Thừa Huyền thật sự cưới cô, cô có thể thuận lợi giành được quyền nuôi dưỡng Tiểu Bao, hơn nữa thân phận “Mộ thái thái, sẽ giúp cô thực hiện kế hoạch một cách thuận lợi, không có trở ngại gì!
"Cô câm miệng cho tôi."
Lương Ngọc Nghi cầm lấy ly cà phê trên bàn trà hất về phía mặt Lê Văn Ca.
Cà phê dính nhớp còn mang theo nhiệt độ nóng bỏng, chảy từ trên tóc xuống gò