Lê Vân Ca đầu tiên là hết hồn nhưng lúc này muốn giấu điện thoại đã
không kịp rồi.
Dứt khoát, thoài mái nói: “Tôi đang gọi video với chồng cũ của tôi."
"Chồng cũ?"
Sắc mặt của Mộ Thừa Huyền còn khó coi hơn cả lúc mới bước vào.
Hån sài bước dài đi đến mép giường, chot nâng cằm cô lên, giọng nói thanh lãnh mang theo nguy hiểm, chất vấn: "Đã ly hôn rồi, còn vương vấn với chồng cũ à, dang xem tôi là lốp dự phòng hay là xem chồng cũ cô là lốp dự phòng?"
Cảm Lê Vãn Ca bị ngón tay thon dài của hắn niết đau.
"Anh đường đường là đại tổng tài của tập đoàn Mộ gia, tôi nào dám xem anh là lốp dự phòng, tôi không muốn sống nữa sao..."
“Vậy là xem chồng cũ cô là lốp dự phòng?"
Hần không hài lòng với đáp án của cô, giọng nói tức giận: “Người phụ nữ đứng núi này trông núi nọ ở chỗ tôi cũng không có kết cục tốt."
Hù, hắn ghen tuông đến nỗi đầu óc choáng váng, cố chấp thành như vậy sao?
Lê Vãn Ca sắp bị Mộ Thừa Huyền đánh bại rồi.
Cô vạch chân ra, ngồi quỳ ở mép giường, giống như một con mèo dịu ngoan vậy, ôm lấy eo hắn, nhỏ nhẹ nói: "Yên tâm đi, tôi cũng không xem anh ta là lốp dự phòng, trong lòng tôi chỉ có anh, từ đầu đến cuối toàn bộ đều là anh, những người đàn ông khác muốn bước vào cũng không có cửa!"
“Cô cũng chỉ có cái miệng này còn làm người ta yêu thích."
Gương mặt lạnh lùng của Mộ Thừa Huyền hơi dịu đi, ánh mắt cũng không còn lạnh thấu xương như trước nữa.
Sau khi chung sống với nhau, Lê Văn Ca mới biết thật ra người đàn ông nhin rất bạc tình, lãnh khốc này rất dễ dụ.
Điển hình của ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần thuận theo hắn, miệng ngọt nói vài lời hay, sóng gió gì cũng dễ dàng giải quyết.
Mộ Thừa Huyền cởi áo khoác tây trang, mắc ở giá áo gỗ làm bằng cây thông Triều Tiên, ngón tay thon dài nới lỏng cà vạt, cả người trong trạng thái thả lòng.
Nhà, nơi này, chỉ có sự lạnh lẽo.
Từ khi có người phụ nữ này, ngược lại mang hơi hướng trở thành nơi càng gió, sẽ tỏa ra nhiệt độ ấm áp trong đêm tối lạnh lẽo.
Cho dù bữa tiệc tối náo nhiệt hay quan trọng cỡ nào, chỉ cần nghĩ đến cô vẫn còn ở nhà chờ hắn, hắn chỉ muốn nhanh chóng kết thúc.
"Sau này không được phép gọi video với chồng cũ nữa."
Mộ Thừa Huyền quay đầu nhìn điện thoại cô đặt ở đầu giường, ra lệnh.
"Tôi gọi video với chồng cũ chỉ là muốn xem con gái tôi, anh không thể tước đoạt quyền lợi hỏi thăm con gái của tôi chứ?"
"Con gái cũng không được xem!"
Thái độ người đàn ông rất cường thế, không có bất cứ cơ hội nào để
tranh cãi.
"Dựa vào cải gì, đổ keo kiệt..."
Lê Văn Ca chu miệng nói nhỏ.
Có chưa từng thấy người đàn ông nào bả đạo như Mộ Thừa Huyền, tính chiếm hữu quả mạnh!
“Cô con gái đó cũng không phải con ruột cô, nếu đã ở với chồng cũ cô thì cất đứt sạch sẽ đi."
Mộ Thừa Huyền võ tinh nói.
Hån không thích cô cười với người đàn ông khác ngoài hån, cũng không thích cô quan tâm quá mức đến đứa trẻ nào ngoài Tiểu Bao... Tóm lại, hắn đã nhận định là cô, Tiểu Bao cũng nhận định cô, nếu như có người đàn ông khác hay đứa trẻ khác đến gần chính là kẻ xâm lược.
"Tôi biết rồi, sau này sẽ không liên lạc với chồng cũ và con gái tôi nữa."
Lê Vãn Ca nắm chặt góc chăn, nhu thuận khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Trong lòng cô cảm thấy châm chọc, cảm thấy bi ai,
Nếu như có một ngày, khi Mộ Thừa Huyền biết được Hân Hân cũng là con gái của hắn, hơn nữa còn chịu đau khổ nhiều như thế, hắn sẽ đau lòng, tự trách không?
Ha ha, hần là sẽ không đâu...
Đường đường là Mộ đại tổng tài, vĩnh viễn sẽ không thừa nhận là minh
sai!
Mộ Thừa Huyền nhạy bén quan sát được cảm xúc của cô thay đổi, nhưng lại không hiểu được bi ai tột đột trong mắt cô là vì nguyên nhân gi...
Hắn xoay xoay cổ, cảm thấy mệt mỏi.
“Tắm cùng với tôi."
"Tôi... tắm?"
Lê Vân Ca cắn môi, mặt không tự chủ được mà đỏ lên
Bồn tắm siêu lớn trong phòng tắm, mỗi lần cô rửa mật đi ngang qua đều cảm thấy cực kỳ lũng túng.
Bởi vi vừa nhin thấy bồn tắm đỏ não sẽ không nghe sai sử mà suy nghĩ vớ vẫn...
Bồn tắm mát-xa lớn như vậy rõ ràng là chuẩn bị cho hai người, ám chỉ rất rõ ràng.
"Không phải cô còn ngại ngùng đó chú?"
Ngón tay thon dài của Mộ Thừa Huyền khều nhẹ sợi tóc bên tai cô, nhìn gò má dẫn đỏ hồng của cô thi cảm thấy rất thú vị.
Rõ ràng là một tiểu yêu tinh thành thạo, ngẫu nhiên lại thể hiện một mặt thanh thuần, cảm giác vừa ngây thơ vữa quyến rũ này khiến hắn không thể ngừng lại được.
"Nếu tôi nói tôi ngại, anh tin không, sẽ bỏ qua cho tôi chứ?"
Lê Văn Ca ngẩng đầu, dùng đôi mắt rưng rưng nước mắt ngóng trông nhin người đàn ông.
“Sẽ không."
Mộ Thừa Huyền trả lời rất dứt khoát, bàn tay to nằm lấy tay cô, đặt trên nút áo sơ mi của minh, xấu xa nói: “Cô càng ngại ngùng, tôi cảng không muốn bỏ qua cho cô."
"Cho nên, tôi là vật trong tay anh, ngoại trừ thuận theo thì không có lựa chọn khác."
Lê Văn Ca cười cay đắng, thỏa hiệp với số mệnh nói.
Có