“Nếu chậm thì anh cũng chưa biết, đến lúc đó lại nói tiếp!” Lê Uy Long nói. Nếu buổi diễn tập ngày mai phát sinh xung đột, xảy ra đại chiến thì anh cũng không biết cuộc chiến sẽ phát triển thế nào, nên không thể ước chừng thời gian.
“Được thôi, vậy anh bảo trọng.” Chu Nhược Mai nói.
“Em cũng bảo trọng, lúc anh không ở đây thì sẽ có Thiên Thành và Hà Ngọc Lan ở lại bảo vệ em.” Lê Uy Long nói.
“Được, có họ bảo vệ thì anh cứ yên tâm.” Chu Nhược Mai nói.
“Ừm, lúc anh không ở đây thì em đừng chạy lung tung, phải nghe lời, ở nhà ngoan nhé.” Lê Uy Long nói.
“Em biết rồi, anh yên tâm đi, em sẽ không chạy lung tung đâu.” Chu Nhược Mai nói.
Sau khi tạm biệt với Chu Nhược Mai, Lê Uy Long đi ra khỏi phòng làm việc, sau đó gọi điện cho Thiên Thành ở ngoài phòng làm việc, để anh ta đem người tới giao ca, bảo vệ quanh tập đoàn Galaxy.
Sau khi báo cho Thiên Thành xong, Lê Uy Long đi tới cửa thang máy đợi thang.
Lúc này, Nguyễn Tú Cẩm vừa hay đi ra từ nhà vệ sinh, nhìn thấy Lê Uy Long đang đợi thang máy thì hỏi: “”Lê Uy Long, anh với Chu Nhược Mai kết thúc nhanh thế à?”
“Cái gì mà kết thúc nhanh, tôi không hiểu cô nói gi.” Lê Uy Long nói.
“Anh đừng giả vờ, mọi người đều thành niên rồi, anh nói thật đi, rốt cuộc hai người đã làm xong xuôi chưa?”
“Chưa.” Lê Uy Long nói thật.
“Rốt cuộc hai người làm ăn kiểu gì thé? Tôi đã rời khỏi phòng làm việc hơn nửa tiếng rồi, thế mà hai người vẫn chưa xong?” Nguyễn Tú Cẩm buồn bực hỏi.
“Cô đừng quan tâm lắm thế, tóm lại là chưa.” Lê Uy Long khổ mà không nói ra được, không muốn thảo luận chuyện này thêm.
“Có phải anh đã xong việc rồi nhưng cố ý nói là chưa đúng không? Không cần phải ngại đâu, làm rồi thì là rồi, có gì mà ngại nhận chứ?” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Chưa thật, vì đúng lúc quan trọng thì giám đốc Ngô đi vào.” Lê Uy Long nói.
“Thì ra là thế hả! Anh đúng là thảm mà, lúc nào cũng bị làm phiền, lần này thì không trách tôi được.” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Tôi có bảo trách cô đâu, tôi không nói nữa, thang máy sắp