Chương 116: Dịch tam thiếu gia
Dương Hải Quân từng là người đàn ông mà cô tán thưởng nhất, thậm chí trong sâu
thẳm nội tâm cũng có chút thích hắn ta, cô từng nghĩ rằng người tuấn tú phóng
khoáng, có học thức như thế này mới xứng với mình, nhưng sự thực đã chứng minh
cô quá chi là sai lầm.
Bây giờ mỗi lần nghĩ về Dương Hải Quân, Diệp Băng Dung liền cảm thấy trên mặt
nóng rát, hổ thẹn với bản thân, đây là vết nhơ của cả cuộc đời cô, có làm thế nào đi
nữa cũng không thể xóa sạch được.
Dương Hải Quân thấy Diệp Băng Dung và La Thuần, tưởng chừng như là thấy yêu
ma quỷ quái vậy, bị dọa đến nỗi nói không nên lời. Hắn ta đã từng được nghe nói
đến sức mạnh của La Thuần, trong nháy mắt tiêu diệt Vua Đông Bắc, đẳng cấp thực
lực và quyết đoán như vậy là điều mà một nhân vật nhỏ bé như hắn ta cả đời cũng
không có hi vọng đuổi kịp được.
Đi bên cạnh Dương Hải Quân còn có mấy người thanh niên cả trai cả gái ăn mặc
không hề tầm thường. Mấy người con trai này sau khi nhìn thấy Diệp Băng Dung thì
hai mắt đều sáng lên, muốn mượn cơ hội này trò chuyện làm quen, hỏi: “Hải Quân
đây là ai vậy? Cậu quen à?”
Môi Dương Hải Quân run sợ, không biết có nên nói thật không.
“Cậu sợ gì vậy chứ? Bọn họ rất lợi hại ư?” Một tên thanh niên chừng mười tám
mười chín tuổi trong đám lấc lơ lấc láo nhìn nhóm người La Thuần, kiểu như là
muốn thể hiện một chút trước mắt người đẹp. Một người khác bên cạnh cũng ngạo
mạn nói: “Sau lưng cậu có Lôi Thần chống lưng, phóng tầm mắt nhìn xem trên đời
này người dám đắc tội với cậu có được mấy người, đừng sợ, giới thiệu cho mọi
người đi.”
La Thuần không muốn lãng phí thời gian với mấy tên giun dế này, vịn lấy vai Diệp
Băng Dung và nói: “Chúng ta đi thôi, qua bên kia đợi một chút, bố mẹ sắp xuống
máy bay rồi.”
Đám người kia cho rằng La Thuần sợ rồi, cùng cười phá lên. Cái tên thanh niên lấc
lơ lấc láo kia cười và nói: “Người đẹp đừng đi mà, để lại số điện thoại đi, tối chúng ta
sẽ hẹn hò.”
Sắc mặt La Thuần lạnh lùng, khẽ quay đầu lại và nói: “Câm miệng!”
Lý Thanh Lôi bước nhanh lên trước, trực tiếp túm chặt lấy cổ của tên thanh niên đó
nhấc bổng lên, bộp bộp bộp bộp liền mấy cái bạt tai lên mặt hắn, tát đến nỗi miệng
hắn ta ứa máu ra.
Mấy tên bên cạnh giận dữ quát lớn: “Mau thả tay ra!”
Giơ nắm đấm lên cùng lúc lao vào đánh Lý Thanh Lôi, mấy tên thanh niên này đều
là cao thủ Nội Kình đỉnh cao, nhưng trong mắt Lý Thanh Lôi thì căn bản chẳng đáng
để chú ý tới, dù cho mấy người đánh lên người mình nhưng anh ta vẫn không hề
nhúc nhích, giống như cột điện bằng sắt. Ngược lại, mấy tên này đều bị chấn động
đến nỗi cổ tay đau nhói, xém chút nữa là đến xương tay cũng gãy luôn.
Lý Thanh Lôi lạnh lùng hừ một tiếng, ném tên thanh niên kia xuống đất giống như
ném một con chó chết, ánh mắt sắc lạnh lườm mấy tên kia một lượt rồi quay người
rời đi.
Lúc Ngao Chấn đi qua cười hi hi và nói: “Mấy cậu, tôi khuyên các cậu về sau nói
chuyện tử tế, lần sau còn để bọn này gặp nữa thì không phải chỉ đơn giản là tát như
vậy nữa đâu.”
Lộ Tinh đá một đá lên nửa dưới của tên thanh niên kia, xì một cái và nói: “Đồ không
biết xấu hổ, đàn ông chả có mấy ai tốt đẹp cả, giữ lại cũng chỉ phá hoại, giúp mày
cắt đứt đi cũng là trừ hại cho dân chúng!”
Tên thanh niên kia gào to thảm thiết một tiếng, ôm lấy đũng quần đau đớn rên rỉ, rõ
ràng là hàng họ đã bị phế rồi.
Đường Hiệp vuốt vuốt cán của thanh kiếm, khinh bỉ rời đi, cậu ta ra tay là muốn giết
người nhưng tên này vẫn không đủ tư cách để cậu ta giết.
Nhìn nhóm người La Thuần dần dần đi xa, mấy tên thanh niên này vội vàng đỡ tên
dưới đất dậy, có một tên chửi bới: “Con tiện nhân này xinh đẹp như vậy mà xuống
tay độc ác quá, mẹ kiếp, lần sau để ông mày gặp lại sẽ giết chết ả ta.”
Có một tên đột nhiên nhớ ra gì đó, sửng sốt nói: “Tôi nhớ ra rồi, nghe nói tiểu Lôi
Thần La Thuần ở Hà Đông có một người vợ vô cùng xinh đẹp, hơn nữa hắn ta có
bốn người đệ tử, ai ai cũng đều là tông sư Thiên Cảnh, không lẽ lại chính là hắn ư?”
Những tên khác sắc mặt cũng đều thay đồi, ngờ vực hỏi: “Hắn ta đến đây làm gì?
Chuyện này phải nhanh chóng báo với với tam thiếu gia của nhà họ Dịch.”
“Sợ cái gì? Cậu quên vị thiên nhân gần đây đã đến nhà họ Diệp rồi ư? Lôi Thần
người ta đều đã nói rồi, La Thuần dám đến thì chỉ có đường chết. Hơn nữa thực lực
của người ta chúng ta đều đã thấy rồi……”
Nghĩ đến thực lực khủng bố của vị thiên nhân đó, trong mắt mấy tên thanh niên này
đều cuồng nhiệt không gì bằng.
La Thuần cùng Diệp Băng Dung ăn chút điểm tâm ở gần sân bay, không lâu sau vợ
chồng Diệp Thái và Diệp Bằng Bồng đều đã xuống máy bay, bọn họ sớm đã nghe
nói về chuyện của Diệp Băng Dung, hai bên gặp mặt, cả nhà đều ôm lấy nhau và
khóc lóc đau thương.
La Thuần trong lòng hổ thẹn, thân là người đàn ông, lại không bảo vệ được vợ của
mình, Diệp Băng Dung đến nông nỗi này, anh phải gánh vác toàn bộ trách nhiệm.
“Tiểu Thuần, con cũng đừng tự trách mình.” Diệp Thái có thể thấu hiểu được cảm
giác này, ông ta lau mắt, vỗ vai La Thuần và nói: “Băng Dung vẫn còn chút thời gian
cuối cùng, chúng ta cùng nó đi hết quãng thời gian này, làm cho nó vui vẻ.”
La Thuần lặng lẽ gật đầu, khó chịu đến muốn khóc. Ở trên chiến trường anh từng
đối đầu với sống chết, nhưng chưa có một lần nào khiến anh cảm thấy đau đớn và
ân hận như vậy.
Mấy người bọn họ cất giấu nỗi buồn lại,
“Chắc là mọi người đói bụng rồi, con nghe nói Xuân Thành tửu gia là khu ẩm thực
ngon nhất mọi thời đại ở Điền Quế, chúng ta đi ăn thử nhé.”
“Được! Chúng ta mau đi thôi.”
Mọi người thuê hai cái xe, cùng nhau đi đến Xuân Thành tửu gia ở trung tâm thành
phố, sau khi đến nơi mới phát hiện ra ngoài cổng xe đông như kiến, cả cái tửu lâu
không hề ít người, giống như là đang tổ chức bữa tiệc gì đó vậy.
Ngoài cửa có vệ sĩ đưa tay ra chặn lại và nói: “Xin mời đưa thiệp mời.”
Lý Thanh Lôi trừng mắt nói: “Chúng tôi đến ăn cơm, cần thiệp mời gì chứ?”
Tên vệ sĩ kia cũng không vui vẻ gì và nói: “Hôm nay Xuân Thành tửu gia được Dịch
tam thiếu gia bao hết rồi, nếu các người đã không có thiệp mời thì nhanh đi đi, đi
đến chỗ khác mà ăn.”
“Dịch tam thiếu gia?” Mắt Ngao Chấn nheo lại, hỏi: “Dịch tam thiếu gia mà anh nói
có quan hệ gì với Dịch Pháp Long vậy?”
Sắc mặt tên vệ sĩ đó thay đổi và nói: “Anh dám xưng thẳng tên của Lôi Thần?”
Ngao Chấn cười hà hà và nói: “Lôi Thần là cái quái gì! Cút ra cho tao đi!”
Một tay anh ta nhắc tên vệ sĩ đó lên ném ra ngoài, dẫn đầu đi thẳng vào bên trong.
Diệp Băng Dung nói: “Thế này không hay cho lắm, hay là chúng ta đến chỗ khác
đi?”
La Thuần dịu dàng xoa đầu cô và nói: “Không cần lo lắng, bắt đầu từ hôm nay, tất cả
những nguyện vọng của em anh đều có thể giúp em thực hiện.”
Bên trong phòng khách người đông như kiến, sau khi mấy người đi vào trong, trong
nháy mắt đã hòa vào trong biển người, khi tên vệ sĩ đó tìm đến cửa đã không còn
thấy bóng người, trong lòng lo lắng, vội vàng sắp xếp người đi tìm kiếm.
Mấy người đi lên phòng ăn trên tầng hai, thấy ở đây bày kín bàn ghế, hình như sắp
đưa thức ăn lên, chín người La Thuần không hề khách sáo, chiếm ngay một cái bàn,
lập tức có nhân viên phục vụ bước đến dâng trà rót nước.
Ở bàn bên cạnh có người nói: “Nghe nói lần này Dịch tam thiếu đặc biệt đến bàn
chuyện hợp tác với nhà họ Bạch, hôm nay tổ chức tiệc rượu, tôi thấy khả năng cao
là đã bàn bạc thành công rồi, thu tóm được nhà họ Bạch, sau này Lôi Thần chính là
hoàng đế ngầm của cả cái Hoa Nam rồi.”
“Thực ra không phải là nhờ vào một vị thiên nhân của nhà bọn họ sao, nghe nói là
người thân của Lôi Thần.”
“Thiên nhân gì? Người đó chẳng qua là cao thủ lợi hại hơn cường giả Không Cảnh
một chút thôi mà.”
“Đừng chém gió nữa, người tập võ chúng ta đều biết Không Cảnh đã là cao nhất rồi,
không lẽ còn có nhân vật lợi hơn sao?”
“Đồ thiển cận, người ta không tập võ, nghe nói là tu tiên đó, là nhân vật thần bí đến
từ Tần Lĩnh, tôi từng nhìn thấy thực lực của người đó, một ngón tay đã có thể di dời
được một ngọn núi giả, anh nói xem có lợi hại không chứ? Dù sao thì đợi đến khi
anh tận mắt nhìn thấy thì sẽ biết thôi.”
Lúc này, một nhóm người từ bên ngoài bước vào, rất nhiều người đều đứng dậy, lần
lượt nói: “Dịch tam thiếu gia đến rồi.”
——————