Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Hạch tâm Đấu Khải của Nguyên Ân Dạ Huy


trước sau

Nếu như hai đạo phân thân giao thoa mà bị khống chế khí tràng phá hư, như vậy, đối thủ trước mắt quả nhiên là đáng sợ. Hắn mới mười lăm tuổi a! Đã có thể làm được điều này.

Nguyên Ân Dạ Huy không có lên tiếng, thân thể đột nhiên dâng lên, tựa như đỉnh Thái Sơn, hướng Đằng Đằng đánh tới.

Thân thể Đằng Đằng như thiểm điện lui về phía sau, rung thân một cái, hai đạo phân thân phóng xuất ra, phân biệt chạy về hướng khác nhau, kéo giãn khoảng cách.

Nguyên Ân Dạ Huy chạy đến chỗ lúc trước Đằng Đằng dừng lại, nàng mãnh liệt hét lớn một tiếng, trong hư không đánh ra một quyền.

Lúc này, ba đạo thân ảnh Đằng Đằng như là Thiên Nữ Tán Hoa, chạy nhanh về ba hướng khác nhau.

"Oanh" một tiếng nổ vang, không khí trên sân đấu bị bóp méo một phát, lần này rõ ràng hơn lần trước, khán giả xem cũng càng rõ ràng hơn. Ba đạo thân ảnh Đằng Đằng lảo đảo một phát, trong đó có một đạo động tác rõ ràng linh hoạt hơn vài phần.


Sau đó bọn họ liền chứng kiến, một đoàn bạch quang tựa như đạn pháo từ trong nắm đấm của Nguyên Ân Dạ Huy lao ra, bay thẳng đến thân ảnh linh hoạt kia.

Khu vực chờ.

Trong mắt Long Dược loé lên tia kinh ngạc, một gã tuyển thủ nắm trong tay khí tràng? Hệ Cường Công vốn khắc Hệ Mẫn Công, một gã hồn sư Hệ Cường Công khống chế khí tràng biến hoá, hơn nữa còn lợi dụng, đối Chiến Hồn Sư Hệ Mẫn Công mà nói, tuyệt đối là một tai hoạ.

Không thể nghi ngờ, thực lực của Nguyên Ân Dạ Huy, so với hồn sư võ hồn Thần Thánh Thiên Sứ càng mạnh hơn.

Đằng Đằng đang ở không trung, lúc Không Khí Pháo của Nguyên Ân Dạ Huy sắp tới người, hồn hoàn thứ hai trên người hắn loé lên, sau đó người liền biến mất.

Có người sáng suốt chứng kiến, Ảnh Tử trên mặt đất vẫn còn, hơn nữa càng thêm linh hoạt, nhanh chóng hướng về mặt bên mà đi.


Tàng Ảnh, hồn kỹ thứ hai!

Ánh mắt của Nguyên Ân Dạ Huy nhất động, hồn kỹ kì dị như vậy nàng cũng lần đầu nhìn thấy. Không thể không nói, Chiến Hồn Sư Hệ Mẫn Công Đằng Đằng này, tốc độ và năng lực sinh tồn đều tương đối ưu tú.

'Ngươi rất mạnh, như vậy, ta muốn toàn lực ứng phó!" Thanh âm của Đằng Đằng truyền tới, thân ảnh của hắn cũng nhanh chóng hướng về phía xa bay đi, trọn vẹn cách Nguyên Ân Dạ Huy vượt qua trăm mét. Ảnh Tử trên mặt đất một lần nữa trở về bản thể, hai đạo phân thân lúc này đều biến mất.

Từng khối áo giáp màu xám từ trên người hắn bắn ra, hơn nữa nhanh chóng rơi trên người hắn.

Trên những khối áo giáp màu xám có hoa văn màu bạc, nhìn qua không có huyễn lệ, mà có cảm giác yên tĩnh.

Đấu Khải! Đúng vậy, Nhất tự Đấu Khải!


Trong bát đại Thiên Vương của học viện quái vật, trừ Đái Vân Nhi chưa đủ tu vi, tất cả đều là Nhất tự Đấu Khải Sư.

Đằng Đằng sau khi giao thủ thăm dò với Nguyên Ân Dạ Huy đã có phán đoán, với thực lực của mình, muốn chiến thắng đối thủ sẽ phi thường khó khăn. Năng lực đối phương khắc chế hắn quá mạnh mẽ.

Vì không muốn giẫm lên vết xe đổ giống Hoa Lam Đường, thua không rõ ràng, hắn lựa chọn phóng thích Đấu Khải của mình.

Thực tế, thân là bát đại Thiên Vương, lúc phóng thích Đấu Khải, trên mặt hắn là chua xót.

Dù lúc trước Tô Mộc thua Đường Vũ Lân như thế nào, ít nhất lúc đó hắn thua đẹp, tỏ ý muốn quyết đấu công bằng.

Chênh lệch năm tuổi, mình còn phóng thích Đấu Khải, tính Đấu Khải là một bộ phận thực lực của mình. Nhưng với tư cách là va chạm giữa hai học viện mạnh nhất hai đại lục, điều này vốn là không công bằng.
Nhưng mà, vì thắng lợi, hắn không thể không làm như vậy. Chỉ có như thế, hắn mới có thể đảm bảo chiến thắng đối thủ.

Mắt thấy từng khối Đấu Khải bao trùm lên người Đằng Đằng, Nguyên Ân Dạ Huy không có tiến lên ngăn cản, khoảng cách quá xa, mà tốc độ của đối phương cực nhanh, muốn ngăn cản cũng căn bản không làm được.

Sau đó, trên người Nguyên Ân Dạ Huy liền sáng lên từng đạo hào quang.

Từng đạo hào quang màu vàng phân biệt từ hai vai, hai khuỷu tay cùng hai tay sáng lên, đồng thời còn có ngực và phần eo.

Từng khối Đấu Khải màu vàng trong chốc lát bao trùm cơ thể, khí thế của Nguyên Ân Dạ Huy cũng tăng cường bao nhiêu lần.

Lúc nhìn thấy Đấu Khải trên người nàng, không chỉ là khán giả giật mình, ngay cả học viện Sử Lai Khắc bên này, Đường Vũ Lân và Tạ Giải cũng không khỏi ngồi ngay ngắn.
"Kia là, bộ vị hạch tâm?" Tạ Giải nghẹn ngào nói ra.

Không sai, trên người Nguyên Ân Dạ Huy bây giờ có sáu khối Đấu Khải, phân biệt là hai tay, hai vai là bốn khối, sau đó còn có áo giáp nguyên vẹn cùng phần eo áo giáp và chiến quần.

Phần eo áp giáp và chiến quần là một khối, áo giáp là một đại khối. Đối với Đấu Khải Sư, áo giáp chính là bộ kiện hạch tâm, cũng là linh hồn của một bộ Đấu Khải.

Đường Vũ Lân tuyệt đối không nghĩ tới, Nguyên Ân Dạ Huy đã chế tạo được bộ vị hạch tâm.

Bởi vì khác lớp, Đấu Khải của Nguyên Ân Dạ Huy và Nhạc Chính Vũ đều do bọn họ tự mình chế tạo, cũng không cùng chế tác với nhóm Đường Vũ Lân.

Hạch tâm Đấu Khải
đã chế tạo thành công, có nghĩa là nguyên bộ Đấu Khải đã còn không xa. Vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.

Vậy mà Nguyên Ân Dạ Huy đã âm thầm làm được bước này.
Không hề nghi ngờ, luận về tu vi hồn lực, Nguyên Ân Dạ Huy là người mạnh nhất tiểu đội Sử Lai Khắc, hiện tại nàng đã đạt đến bốn mươi lăm cấp.

Bình thường, Nhất tự Đấu Khải Sư cần tu vi năm mươi cấp, nhưng lúc này nàng cũng đã có Đấu Khải hạch tâm, rõ ràng là trước cấp năm mươi, nàng nhất định sẽ có nguyện vẹn Nhất tự Đấu Khải.

Đã có được bộ vị hạch tâm, dù uy lực có kém nguyên bộ Đấu Khải, nhưng cũng đã vượt qua 60% uy lực. Tăng phúc như vậy, hơn nữa Hữu Linh Hợp Kim Nhất tự Đấu Khải vốn mạnh hơn Đấu Khải bình thường, ở phương diện thực lực, Nguyên Ân Dạ Huy tựa hồ cũng không ăn thiệt thòi quá lớn.

Một nụ cười thản nhiên hiện lên khuôn mặt Đường Vũ Lân, mình đang phát triển, các đồng bạn cũng không phải đang phát triển sao?

Thân hình Kim Cương Thái Thản cực lớn được bao trùm bởi Đấu Khải màu vàng sáng long lanh, sự rung động so với Đằng Đằng đối diện rõ ràng là mạnh hơn.
Đằng Đằng đã mặc xong Đấu Khải, trừ một thân màu xám, trên tay hắn còn có thêm một đôi chuỷ thủ. Đôi chuỷ thủ này cũng là một bộ phận Đấu Khải của hắn.

Nương theo Đấu Khải phụ thể, khí tức của Đằng Đằng tăng vọt không biết bao nhiêu lần. Dù không có phóng thích hồn kỹ, nhưng mơ hồ thấy được không khí xung quanh hắn chấn động rất nhỏ. Đó là do Đấu Khải phóng ra chấn động cao tầng dẫn đến.

Tiếp theo, Đằng Đằng động thủ.

Được Nhất tự Đấu Khải tăng phúc, tốc độ của hắn quả thực là nhanh kinh khủng, khoảng cách hơn trăm mét, cơ hồ là loé lên rồi biến mất, hồn hoàn thứ nhất lập loè, đôi chuỷ thù cũng đã chém ra.

Ảnh trảm!

Nếu như là tình huống bình thường, uy lực của ảnh trảm cũng không lớn, dù sao đó chỉ là hồn kỹ thứ nhất. Nhưng lúc này, khi được Đấu Khải tăng phúc, dưới tác dụng của vũ khí và tốc độ siêu nhanh, ảnh trảm này trực tiếp phá không, mang theo âm thanh chói tai, nháy mắt đã tới trước mặt Nguyên Ân Dạ Huy.
Tốc độ quá nhanh thậm chí làm cho Nguyên Ân Dạ Huy không có thời gian giơ tay lên.

Hệ Mẫn Công, nhanh trước tấn công sau, nhanh đến cực hạn rồi công kích là tuyệt đối đáng sợ.

Nhưng một tình huống ngoài ý muốn xuất hiện. Hào quang Đấu Khải trên người Nguyên Ân Dạ Huy đột nhiên thay đổi, nguyên bản màu vàng biến thành màu đen, sau đó toàn thân nàng dường như biến thành một mảng khói màu đen.

Trong không khí, một màn sương mù màu đen khuếch trương trong chớp mắt, bao trùm đại bộ phận đấu trường, làm người ngoài không cách nào thấy rõ tình huống bên trong.

Nguyên Ân Dạ Huy cũng vì thân hình chớp mắt thu nhỏ lại, tránh được một kích tất trúng của Đằng Đằng.

Đây là cái gì?

Trong nội tâm Đằng Đằng dâng lên một cảm giác kinh sợ, lúc này, hắn chỉ cảm thấy dường như mình đang ngập vào một vũng bùn, không thể nhìn thấy tình huống xung quanh. Lĩnh vực? Nhưng là, cái này cùng võ hồn của hắn không tương hợp a!
"Song sinh võ hồn!" Long Dược trong khu vực chờ và Phương Nhi đồng thời nói ra bốn chữ này.

Đúng vậy, cái gọi là người ngoài tỉnh táo người trong u mê, bọn họ đều chứng kiến, trong nháy mắt khi sương mù màu đen xuất hiện, một đôi cánh đen kịt xuất hiện sau lưng Nguyên Ân Dạ Huy. Đấu Khải của hắn cũng nhanh chóng biến thành màu đen, một mái tóc đỏ sậm dài rối tung đổ xuống, khôi phục thân hình nữ nhân.

Biến hoá trên sân thật sự là quá nhanh, cho nên đa số người xem đều không nhìn rõ ràng. Nhưng một tiếng song sinh võ hồn của Phương Nhi làm cho bọn họ tràn ngập rung động.

Song sinh võ hồn dù ở giới hồn sư Đấu La Đại Lục hay Tinh La Đại Lục, phần lớn đều là truyền thuyết. Được chính thức nhìn thấy song sinh võ hồn đều không có mấy người.

Giờ khắc này, Nguyên Ân Dạ Huy thể hiện ra dĩ nhiên là song sinh võ hồn, làm sao không làm cho bọn họ khiếp sợ được?
Hắc Ám Thiên Mạc bao trùm phía dưới, năng lượng bên trong rõ ràng đang kịch liệt dao động, nhưng ngoại giới lại không thấy rõ.

Long Dược đã nhíu mày.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện