Bị hắc ám chi lực xâm nhập, ưu thế tốc độ của hắn đã không còn tồn tại, nếu muốn chiến thắng đối thủ thì chỉ có thể dùng công đối công.
Thở sâu, hồn hoàn thứ năm trên người Đằng Đằng cũng sáng lên. Sau đó, trên sân đấu liền xuất hiện một màn kinh người.
Sau lưng Đằng Đằng, một đám phân thân nhanh chóng xuất hiện, sau đó mỗi một cái bóng đều gấp dựng lên. Những cái bóng này đều là hư ảo, nhưng thoáng qua xuất hiện mấy chục cái.
Cái bóng cuối cùng đột nhiên đánh về phía trước, dung nhập vào cái bóng phía trước, sau đó lại tiếp tục dung nhập về cái bóng phía trước.
Cái bóng màu đen dần dần trở nên ngưng thực, lúc chúng đi tới sau lưng Đằng Đằng dường như đã xuất hiện thêm một bản thể thật của hắn.
Hai tay Đằng Đằng nắm ở chuôi thuỷ thủ, giơ lên, hàn quang trong mắt bắn ra, trong giây phút này, lòng tin của hắn dường như đã trở về.
"Ảnh Chi Bách Điệp!" Hắn gào to một tiếng, chuỷ thủ trong tay ngang nhiên chém ra.
Một đạo quang ảnh màu nâu xanh ngưng kết trong không trung, biến thành một đạo loan nguyệt bình thường, hào quang bắn thẳng đến chỗ Nguyên Ân Dạ Huy.
Mỗi một cái bóng có được 5% lực lượng của hắn, ba mươi sáu thân ảnh dung hợp, cộng thêm bản thân hắn. Một kích này, có thể bộc phát ra 280% lực công kích. Đây là công kích mạnh nhất của hắn.
Ảnh Chi Bách Điệp có một vấn đề duy nhất là thời gian chuẩn bị hơi dài, nhưng đối mặt với Nguyên Ân Dạ Huy đang súc thế, một chiêu này không thể ngờ là rất thích hợp.
Nhưng một màn làm cho tất cả mọi người không ngờ tới xuất hiện.
Giữa không trung, Đoạ Lạc Thiên Sứ đã súc thế lâu, toàn thân tràn đầy khí tức áp chế âm u đột nhiên trở nên hư ảo, giống như quỷ mị, thân hình nhoáng một cái, trong nháy mắt đã đến sau lưng Đằng Đằng.
Ảnh Chi Bách Điệp cơ hồ là xuyên qua bóng nàng, sau đó bay xa, oanh kích phía trên vòng phòng hộ, bạo phát nổ tung.
Tiếng nổ mạnh cũng vang lên đồng thời sau lưng Đằng Đằng, tuy rằng Nguyên Ân Dạ Huy đột nhiên di động mà súc thế giảm xuống, nhưng đây vẫn là một kích toàn lực Đoạ Thiên Sứ hàng lâm.
Một kiếm trảm kích trên Đấu Khải sau lưng Đằng Đằng, toàn thân Đấu Khải của hắn bây giờ đều bị phủ thành màu tím, một mảnh ánh sáng dài hẹp điên cuồng giãy dụa, bộc phát toàn bộ lực phòng ngự.
Nhưng Nguyên Ân Dạ Huy cũng có Đấu Khải phụ trợ, võ hồn của nàng càng áp đảo võ hồn của Đằng Đằng nên nàng có thực lực đối kháng với Nhất tự Đấu Khải Sư, huống chi một kích toàn lực này trực tiếp rơi trên người Đằng Đằng.
Một ngụm máu tươi từ trong miệng Đằng Đằng phun ra, Đấu Khải trên người phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp, vết rách vốn xuất hiện trước người lúc này cũng đồng thời xuất hiện sau lưng, cả người hắn trực tiếp bị đánh bay ra ngoài. Khi Ảnh Chi Bách Điệp nổ vang trên vòng bảo hộ, chính hắn cũng bị đập mạnh lên đó, rồi bắn ngược trở về, rơi xuống đất.
Không nhúc nhích, hôn mê!
Ám Hắc Ma Kiếm nhẹ nhàng hất lên, sắc mặt Nguyên Ân Dạ Huy lạnh nhạt, giống như vừa làm một chuyện bình thường mà thôi. Một đầu tóc đỏ dài tung bay, tựa như ma nữ hàng lâm.
"Làm sao có thể như vậy? Cái này ..., thật sự là bất khả tư nghi. Tuyển thủ Đằng Đằng ở thời điểm cuối cùng lại xuất hiện sai lầm chí mạng. Khi hắn phát động công kích vậy mà không khoá định đối thủ, lúc này mới khiến đối thủ có thể né tránh. Đây là sai lầm không nên xuất hiện trên người cường giả như hắn!"
Đúng vậy, sở dĩ Đằng Đằng thảm bại như vậy, cũng không phải thuần tuý là vấn đề thực lực, mà trọng yếu hơn, ở trong lần va chạm này, trước khi hắn và Nguyên Ân Dạ Huy va chạm, hắn không có khoá định Nguyên Ân.
Không khoá định cũng không phải sai lầm, mà là Đằng Đằng cố ý vi chi.
Khi hồn kỹ tập trung đối thủ, sẽ tự động đi theo đối thủ làm hắn rất khó né tránh. Nhưng khi thi triển, bởi vì phân tâm và không tập trung, uy lực công kích sẽ bị giảm xuống. Trong trận đấu vừa rồi, Đằng Đằng đều dùng tốc độ tranh đấu với Nguyên ân, nhưng tất cả công kích của Nguyên Ân Dạ Huy đều là chính diện.
Bởi vậy, trong va chạm cuối cùng, trong lòng Đằng Đằng có tâm lí chủ quan. Hắn vô thức cho rằng, Nguyên Ân Dạ Huy cũng không né tránh mình, mọi người đều súc thế, đương nhiên là toàn lực va chạm chính diện rồi.
Nhưng Đằng Đằng không nghĩ tới, kinh nghiệm chiến đấu của Nguyên Ân Dạ Huy cực kì phong phú, nàng nhạy cảm cảm nhận được hắn không tập trung, quyết đoán kết thúc rồi súc thế.
Đồng thời, Đằng Đằng không ngờ tốc độ Nguyên Ân Dạ Huy sẽ nhanh như vậy. Hắn không biết, bản thân võ hồn Đoạ Lạc Thiên Sứ là Hệ Cường Công kiêm Hệ Mẫn Công, huống chi, Nguyên Ân Dạ Huy cũng là đệ tử Đường Môn, Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ nàng cũng biết.
Một loạt biến hoá này dù tốc độ rất nhanh, nhưng thực sự ước định kết cục bi thảm của Đằng Đằng. Ảnh Vương Đằng Đằng, bại, thảm bại!
Hai trận của Đường Vũ Lân và Nguyên Ân Dạ Huy này, trước sau đều đánh tan đối thủ, hơn nữa, tất cả đều toàn thắng.
Trong khu
vực chờ, sắc mặt Long Dược trở nên có chút âm trầm. Hắn đương nhiên nhìn ra được, Đằng Đằng thua bởi Nguyên Ân Dạ Huy không chỉ bời sai lầm cuối cùng, mà là thực lực song phương đã không còn ở cùng một tầng, thậm chí Nguyên Ân Dạ Huy còn chiếm ưu thế.
Trước trận đấu hôm nay, bọn họ cũng không biết đội đại biểu học viện Sử Lai Khắc còn có một vị song sinh võ hồn như vậy, nếu không, Đằng Đằng cũng không thua thảm hại như thế.
Hai loại võ hồn đỉnh cấp, Thái Thản Cự Viên và Đoạ Lạc Thiên Sứ cùng xuất hiện ở trên một người, vốn là không thể tin được. Nhưng sự thật bày ra trước mắt, bọn họ không thể không tin, Đằng Đằng cứ như vậy thất bại.
Nguyên Ân Dạ Huy triển khai hai cánh, lướt xuống sân đấu. Khi vừa rơi xuống, hai cánh nàng thu liễm, một lần nữa trở lại bộ dáng ban đầu. Nhưng mà, nàng biến hoá trở về bộ dạng thiếu niên bình thường, mặc quần áo bó sát, quay trở về trong khu vực chờ.
Đường Vũ Lân cùng Tạ Giải đứng người lên, hai mắt Tạ Giải toả ra ánh sáng, mở hai tay nghênh đón, "Nguyên Ân, ngươi thật sự quá tuyệt vời!"
Nhìn Tạ Giải trước mặt nhào lên, Nguyên Ân Dạ Huy nhấc tay, chế trụ bả vai hắn, đẩy ra: "Giữ một khoảng cách!"
Tạ Giải cười hắc hắc, cũng không giận.
Đường Vũ Lân nâng tay phải lên, Nguyên Ân đưa tay cùng hắn vỗ, không có chúc mừng, chỉ là phương thức ăn mừng đơn giản nhất.
"BA~!" Hai tay va chạm phát ra tiếng giòn vang, lại như có một bàn tay tát vào mặt mọi người học viện quái vật.
Các tuyển thủ dự thi khác nhìn có chút hả hê, có người lại có chút lo lắng, nhìn tuyển thủ của hai đại học viện, trong nhất thời có biểu lộ không đồng nhất.
Bên trong sân vận động Tinh La, lúc này đã trở nên hỗn loạn.
Thua, học viện quái vật vậy mà lại thua rồi, cái này thật sự là ...
Vì sao lại như vậy? Một trận thi đấu rất tốt, cuối cùng vẫn thua. Nhất tự Đấu Khải Sư cũng không cách nào chiến thắng các vị khách học viện Sử Lai Khắc sao? Tô Mộc thua, Đằng Đằng thua, Hoa Lam Đường cũng thua.
Trong bát đại Thiên Vương, đã có ba vị thua bởi đội viên học viện Sử Lai Khắc. Đây không phải là vấn đề vận khí, mà là sự chênh lệch thực lực.
"Chúng ta đi thôi." Đường Vũ Lân trước tiên đi ra ngoài, thi đấu hôm nay đã hoàn thành. Tạ Giải ngày mai mới tiến hành thi đấu, hôm nay hắn là vì Nguyên Ân Dạ Huy mới đến đây.
"Xem ra, chúng ta cần phải tính lại thực lực của học viện Sử Lai Khắc rồi, Nguyên Ân Dạ Huy này không đơn giản." Đái Nguyệt Viêm sắc mặt trầm ngưng nói.
Long Dược khẽ gật đầu.
Đái Vân Nhi cau mày nói: "Thực lực của Nguyên Ân Dạ Huy này rõ ràng mạnh hơn Đường Vũ Lân, vì cái gì hắn không phải là đội trưởng? Còn nữa, hắn rút cuộc là nam hay nữ?"
Khoé miệng Long Dược toát ra một nụ cười hứng thú: "Thực lực của Nguyên Ân Dạ Huy mạnh hơn Đường Vũ Lân sao? Không hẳn như vậy. Ở Đấu La Đại Lục hay Tinh La Đại Lục chúng ta, muốn cường giả thuận theo thì phải có thực lực cường đại. Chúng ta đến bây giờ vẫn không nhìn thấy toàn bộ thực lực của Đường Vũ Lân."
Đái Vân Nhi kích động nói: "Vòng tiếp theo, ta nhất định khiến hắn bày ra toàn bộ thực lực."
Ra ngoài sân vận động Tinh La, Đường Vũ Lân quay đầu nhìn về phía Nguyên Ân bên cạnh, không khỏi mỉm cười nói: "Che giấu được đủ sâu a!"
Nguyên Ân Dạ Huy ha ha cười một tiếng, "Còn không phải do ngươi bức hay sao? Nếu không nỗ lực, vĩnh viễn cũng không theo kịp bước chân của ngươi rồi. Áo giáp hôm qua ta mới làm xong, vừa vặn kịp trận đấu hôm nay. Hơn nữa, người kia đúng lúc bị ta khắc chế. Thực tế, ta không sợ nhất đúng là Hệ Mẫn Công."
Nàng vừa nói, vừa liếc qua Tạ Giải ở bên cạnh.
Tạ Giải bất đắc dĩ nói: "Ta sợ ngươi, được chưa?"
Nguyên Ân Dạ Huy lạnh nhạt nói: "Ta không cần ngươi phải sợ."
Tạ Giải ưỡn ngực nghiêm mặt nói: "Nguyên Ân, ngươi xem, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngươi rồi, ngươi liền thu nhận ta đi."
Nguyên Ân Dạ Huy thản nhiên nói: "Đợi đến lúc ngươi có thể đánh thắng ta rồi nói sau. Kẻ yếu không có tư cách yêu cầu ta kết giao."
Tạ Giải sửng sốt một chút, tiếp theo đã trầm mặc. Trong mắt mơ hồ có hào quang nhảy lên.