Sau khi chén một bữa sáng hoành tráng tại căn tin, như giao kèo, Tiểu Kì đưa cậu bạn tìm đến lớp 11A1.
Đi hết cầu thang từ tầng trệt lên tầng Một, cô dừng lại.
Thấy vậy, cậu bạn cũng dừng theo đầy khó hiểu.
Đợi vậy, cô chỉ tay về phía bên trái, nói:
- Phòng thứ Ba, bàn chót, phía bên trong.
Anh chàng nhìn theo và tỏ ra đã hiểu.
- Cảm ơn...
Chưa kịp nói hết thì cậu nhận được một cái cặp và một cảnh tượng khiến cậu phải trố mắt mà nhìn.
Cô bạn mới quen đang lim dim mắt, người chao đảo, càng lúc càng gần ban công, rồi đột nhiên cơ thể mất thăng bằng, ngã nhào xuống phía dưới, cậu chỉ kịp đưa tay với tới nhưng đã quá muộn.
Nhìn theo hướng cánh tay hiện giờ vẫn đang trong không trung, cậu không thể tin ở mắt mình nữa.
Cô bạn đó uốn mình một cái, nhanh chóng tiếp đất một cách nhẹ nhàng và tiếp tục đi về phía văn phòng...
- Chào các bạn, tớ tên Vân Phong...
Lời còn chưa nói hết thì "hội mê trai đẹp, chê trai xấu" của lớp đã rầm rộ.
- Tên gì kì cục vậy chời.
Gió mây.
Nghe cái tên đã biết trăng "bông" rồi.
- Trăng "bông" gì? Nhìn cái mặt ngu ngu đó thì cua gái sao được.
- Nhìn công tử bột quá...
- Bê bê sao ấy.
Không phải bạch mã của tớ rồi.
Hức...!hức...
- Thằng này chắc bị chúng đánh nên xin chuyển trường đó mà.
- [email protected]#$%^&*
Có vẻ như nam học sinh mới này không được sự ưu ái của tập thể lớp 11A1.
Có rất nhiều lý do:
Một là: ngày đầu đi học mà trễ hơn hai tiết.
Hai là: ấn tượng đầu về người bạn mới là thập thò, lấp ló, không dám vào lớp.
Cuối cùng (cũng là lý do quan trọng nhất): vẻ bề ngoài không bắt mắt, không nam tính.
Đầu tóc bù xù, đã vậy đeo thêm cặp kính ngố không thể nào ngố hơn.
Vân Phong có phần ngượng vì những lời nhận xét của mọi người.
Giáo viên môn Sinh đang đứng lớp thấy vậy cũng tốt bụng giải nguy.
- Cả lớp trật tự.
Vân Phong, em chọn chỗ ngồi đi rồi lấy sách vở ra học bài.
Vớ được cái phao, cậu mừng húm, mắt nhìn dao dác khắp phòng.
Lớp tuy còn vài chỗ ngồi nhưng khi Phong đưa mắt tới đầu thì đều nhận được những cái nhìn né tránh.
Mọi người lờ đi cậu mà tiếp tục học bài.
Tinh thần ngày càng hạ xuống trầm trọng.
Cậu suy nghĩ trong nỗi thất vọng.
Số mình thật đen đủi.
Có vẻ như nơi này không đón chờ mình.
Đáng lẽ mình nên "cút" ngay từ lúc ấy.
Một nụ cười chua chát.
Cậu không chắc có ai thấy nụ cười ấy không.
Mà có thì cũng đã làm sao chứ.
Cậu cứ đứng đó như một pho tượng.
Bỗng có tiếng cô bộ môn:
- Tiểu Kì, sao giờ này em mới vào lớp?
Phiền phức quá đi.
Sao bà cô có 1001 câu nói hoài vậy ta.
Cứ định chuồn xuống phòng mama ngủ tiếp, đến hết tiết thì vào, ai ngờ bị cô xách lỗ tai lên đây, đã vậy còn gặp bà cô lắm lời này nữa chứ.
Thật là phiền toái!
- Cô Hiệu phó có việc nhờ em ạ.
Cũng may là giữa đường, mama có việc phải quay lại phòng, chứ không thì cái màn nói dối