**********
Chương 92 Đây là đang uống thuốc độc giải khát
Chỉ vuốt ve một chút đã khiến cho toàn thân Sầm Dao run rẩy, trong đầu là một mảng trắng xóa.
Một tháng...!
Một tháng đúng là rất lâu
"Dao Dao, hôn anh.
Anh đột nhiên lên tiếng m thanh trầm khàn.
Có lẽ đã quen ở vị trí cao, vì vậy lời tán tỉnh của anh cũng trở nên bá đạo, hơi mang theo giọng điệu ra lệnh
Sầm Dao trước giờ không phải là người biết nghe lời, hơn nữa, cô cũng chưa từng chủ động hôn ai, ngoại trừ lúc không tỉnh táo,
Nhưng lúc này, dường như có thứ gì đó không ngừng thôi thúc cô.
Cô trở thành một con rối chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo
Tầm nhìn rơi vào đôi môi gợi cảm của người đàn ông.
Trong mặt có có một tầng sương mỏng bao phủ.
Đôi mắt khích lệ của anh làm có càng thêm kích động Cuối cùng, có khó ma kìm nén được liên hon lên môi anh
Sai rồi
Có không nên thế này
Đây là đang uống thuốc độc giải khát.
m thanh này cứ không ngừng lẩn quẩn trong tâm trí cô, khiến trái tim cô chua xót khó chịu.
Mỗi cô áp lên mỗi người đàn ông, lại như muốn tránh ra xa, muốn lùi lại.
Nhưng sao Thương Đình Lập có thể dễ dàng để cô rút lui?
Bàn tay to lớn giữ gầy cô lại, bàn tay dùng sức, có muốn lui cũng không lui được ngược lại lại bị anh ấn chặt hơn.
Xong rồi.
Cô đang cực khổ kìm nén gì chứ?
Có càng không muốn thừa nhận thì có cảng phải đối mặt với hiện thực rang bản thân vốn đi không có cách nào cự tuyệt người đàn ông này.
Có nghĩ, bất luận là tương lại có thứ gì chờ đón cỏ, vì người đàn ông như Thương Đình Lập mà có phải chiến đấu quên mình một lần có lẽ cũng xứng đáng
Vừa nghĩ như vậy Săm Dao không còn lùi bước nữa mà ngược lại năng môi nhiệt tình đáp lại anh.
Điều khiến đàn ông muốn dứt mà dứt không được nhất chẳng qua cũng chỉ là người phụ mình muốn chủ động thuận theo mình
Thương Đình Lập chịu không nổi sự nhiệt tình thế này của cô, chẳng mấy chốc anh đã hít thở đã nặng nề, trán ướt đẫm mồ hôi.
Bàn tay to lớn ôm eo cô, nhiệt độ như muốn đốt cháy cô vậy.
Hôn rồi lại hôn, ngược lại là anh thoát ra trước.
Nhìn dáng vẻ ý loạn tình mê của cô, mi tâm Thương Đinh Lập toàn là thống khổ vì bị dục vọng hành hạ.
"Biết rõ hiện tại anh không thể ở đây mà muốn em, nên cố ý có phải không?"
Mặt Sầm Dạo nóng bừng.
Trong mặt phủ một tầng sương mờ mịt.
Dáng vẻ đó, thật sự khiến người ta không thể dứt ra được
Anh thở dài “Hiện giờ anh muốn đưa em tới khách sạn chứ không phải lên máy bay
Sâm Dạo bình tĩnh lại từ trong mê tình, cuối cùng mới lên tiếng: “Chủ tịch Thương, bảy giờ anh thật sự phải lên máy bay rồi
Trên loa phát thanh đã gọi tên anh
Điện thoại để trên bàn cung reo liên hỏi
Thương Đình Lập hồn lên một Sâm Dạo một cái nữa, cuối cùng mới nhấc máy không chờ bên Dụ Phí nói, anh đã lên tiếng trước Báo Tài XE lái xe đến, đưa Sâm Dao và
Du Phi đáp "được" một tiến lại nhắc nhớ Chủ tịch Thương, phải lên máy bay rồi.
"Ừm được."
Thương Đình Lập đáp ngắn gọn rồi cúp máy.
Sầm Dao đã bình tĩnh lại, rời khỏi đùi anh.
Cũng may hai người ngồi ở chỗ trong cùng, có rèm che, có lẽ cảnh tượng vừa rồi không bị ai nhìn thấy.
Thương Đình Lập đặt hai trăm tệ lên bàn, kéo tay có ra khỏi cửa tiệm.
Sâm Dạo quay đầu: "Hai bát mi một trăm hai
mươi, vẫn còn tám mươi tế chưa trả
"Là liên boa."
"Chủ tịch Thượng tiêu tiền thật tùy hứng"
"Lần sau lúc chỉ có hai chúng ta, em có thể không cần gọi anh là chủ tịch Thương
Sâm Dao nhớ đến gì đó, chợt vui vẻ: "Vậy gọi anh là bẻ cung
Thương Đình Lạp nam tay có, lòng bàn tay siết chặt tay co, nhưng không dùng sức
Hai người vừa đi vừa nói