*
chương 93 Sau này anh không quản em nữa
“Bữa tối?" Sầm Dạo hơi bất ngờ.
Ông Phó gật đầu: "Lúc tiên sinh lên máy bay đã đặc biệt dặn dò như vậy.
Trong lòng Sầm Dạo gợn sống.
Cô vươn tay "Vậy đưa tôi đi"
Thương Hựu Nhất đã trượt khỏi vòng tay cô, tự cầm mấy cái hộp trong tay ông Phó.
"Cháu cầm cho.
Lão Phó, bác quay lại đi."
Tay của nhóc rất nhỏ, cầm mấy cái hộp đã đầy Dường như lúc nào cũng có thể rơi xuống đất vay.
Ông Phó hỏi: "Tôi đi rồi thì tiểu thiếu gia phải làm sao? Lúc nào thì quay lại đón cầu 2
"Không cân đón châu, tối nay châu ở lại đây với tiểu Dao, không, khoảng thời gian này cháu sẽ ở cho tiểu Dao
Ông Phả không nói đồng ý hay không chỉ nhìn Sam Dao
Sâm Dạo cảm lấy một cái hộp trong tay nhạc, nói với ông Phố: "Cư đe thang hề ở cho tôi đi"
Ông Phô đưa một chai thuốc cho Sam Dao "Nếu tiểu thiếu gia lên cơn hen suyến thì có cho cậu ấy hít cai này nhé.
“Được." Sầm Dạo gật đầu, cất thuốc vào trong túi xách.
Lúc này ông Phó mới lái xe rời đi.
Sầm Dạo muốn nằm tay Thương Hựu Nhất, nhưng cả hai tay nhóc đều cầm hộp giữ nhiệt, vốn không có chỗ trống.
Sầm Dao chỉ đành nói: "Theo sát có nhé, đừng để bị tụt lại
Thương Hựu Nhất vừa đi vừa ngắng đầu nói với Sầm Dao: “Tiểu Dao, cháu có thể ở chỗ có một tháng không?"
Sầm Dạo lậc đầu.
“Một tháng tới đây cô sẽ rất bận, không có thời gian chăm sóc cháu.
Cháu ở Tĩnh Viên không tốt sao, ở đó có nhiều người chăm sóc cháu như vậy"
"Không tốt!” Thương Hựu Nhất chu môi.
"Không có ba, không có me, cũng không có tiểu Dao, tot cho não chú?"
Nghe những lời này trong lòng Săm Dao liền chưa xót Củi đầu nhìn cầu nhóc mỏi cái chí cảm thấy rất đau lòng
Cô xoa đầu nhóc, nghĩ một biến pháp thỏa đáng Thế này đi, nếu có không có thời gian chăm sóc cháu thì cháu về Tinh Viện Đến tới chờ cô quay lại thì có đến Tinh Viện đến châu có được không
Thương Hựu Nhất nghệ có nói vậy, khuôn mặt tr rũ mỏi rang lên một chút "Vậy còn được
Sầm Dạo cầm hộp giữ nhiệt về nhà.
Trong nhà, một ảnh đèn cũng không có Oánh Oánh đâu rồi? Không ở nhà sao?
Sầm Dạo mở đèn, hoài nghi nhìn xung quanh.
Phòng khách thật sự không có ai
Thương Hưu Nhất hỏi: "Tiểu Dao, dì lần trước không ở nhà a?"
"Cháu thay giày trước đi, cô đi xem xem.” Sâm Dao lấy từ tủ giày ra một đôi dép người lớn: “Cháu mang cái này trước đi, sau này có sẽ đi
mua cho cháu cái vừa hơn.
"Dạ!" Cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu.
Sâm Dao đặt đồ đạc trên tay xuống, đi về phía phòng ngủ của Khương Oánh Oánh Trước tiên gõ cửa, không nghe thấy tiếng đập lại liên trực tiếp đẩy cửa bước vào
Trong phòng chỉ có một anh đến lở mở.
Dưới ánh sáng mờ ảo, Sâm Dao có thể thấy một cục nhà năm trên giường
"Sao em vẫn còn ngủ thế? Săn Dao tiến vào, mở đạp trên đầu giường lên.
Khương Oánh Oánh thò nửa đầu ra khỏi chăn “Mấy giờ rồi?”
“Gần chín giờ rồi.” Sầm Dao vỗ nhẹ vào cô.
“Dậy ăn tối đi."
Khương Oánh Oánh khẽ “ồ” một tiếng.
Sầm Dao liếc nhìn cô: "Em có mở điện thoại không?”
"Không"
"Sáng hôm nay anh em có gọi điện thoại cho chị
Khương Oánh Oánh ngồi dậy, chặn cuộn trên người "Anh ấy nói sao?"
“Anh ấy nói chỉ là uống say rồi nhầm lần.
Em cũng đừng giản anh ấy nữa, dù sao thì anh ấy vẫn là anh của em.
Dạy an c diff
Khương Oánh Oánh bầu môi, nghỉ ngơi rồi mở điện thoại lên.
Vừa mở máy, điện thoại đã bắt đầu reo lên.
Khương Cảnh Đánh liếc Sảm Dao Sâm Dạo nói: “Bắt máy đi Chắc anh em luôn gọi cho em đó"
Nhìn hai chữ "anh trai" nhấp nháy trên màn hình, Khương Dành Oảnh không miệng Dạt điện thoại lên không cho đối phuong len tieng trước, có ay có ý nghiem mặt lạnh giọng nói "Anh