Nhìn thấy hình ảnh to gan ấy, Sầm Dao chỉ cảm thấy trong đâu vang lên tiếng ‘ong ong’.
Đau lòng qua đi, thay vào đó là cảm giác cực kỳ ngượng ngùng và khó xử.
Cô nghe thấy mà mặt đỏ tới mang tai, tinh thần hoảng hốt.
Loại chương trình truyền hình thực tế này không khỏi quá sắc tình, làm người ta cực kỳ lúng túng.
Nhất là lúc này còn một người đàn ông trưởng thành đang đứng sau lưng mình, Thương Đình Lập.
Sầm Dao không dám nhìn nữa, hốt hoảng xoay người, nhưng cái xoay
người này càng tệ hơn.
Cỏ đối diện thẳng với Thương Đình Lập.
Hai người chạm mắt nhau, nhịp tim của cô càng loạn hơn, không biết xử lý thế nào.
Chỉ một giây đối mặt, lại lúng túng chột dạ dời mắt.
Nhưng rõ ràng cảm giác được anh không tốt hơn mình là bao.
Trong không gian nhỏ hẹp, hơi thở của anh càng ngày càng nặng nề, càng ngày càng nóng bỏng.
Sầm Dao cúi đầu, thậm chí có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực như lửa của anh dừng trên người mình.
“ừm… chủ tịch Thương… anh… có thế đừng nhìn tỏi như vậy không?” Cò cảm thấy miệng đẳng lưỡi khô, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Một câu mà nói đứt quãng.
“Suỵt!” Lời vừa dứt, tay người đàn ông đã đáp lên môi cô.
Lòng bàn tay anh ấm áp khiến sầm Dao càng thấy cả người nóng lên.
Còn chưa kịp gỡ tay anh khỏi môi thì đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân lộn xộn tới gần chỗ bọn họ.
Bộ Tử Ngang và Du Mộng Nhị vẫn say sưa triền miên như cũ, chưa từng buông nhau ra.
Cô trố mắt, nhìn chằm chằm Thương Đình Lập, trái tim cũng treo đến cổ họng.
Tình huống gì vậy?
“Loại chuyện này làm đến hứng chí, thay đổi địa phương cũng hợp tình hợp lý.” Anh lại che tai cò lại, thấp giọng giải thích với cò.
Sầm Dao đỏ rực cả mang tai.
Hận không thế mau chóng tìm cái lỗ chui vào.
Loại chuyện này, sao anh có thể giải thích bình tĩnh, mặt không đổi
sắc như thế?
Cô cứng nhắc giật giật môi: “Chủ tịch Thương, anh biết cũng nhiều thật.”
Thương Đình Lập cười nhạt một tiếng, hứng thú nhìn cỏ: “Chẳng qua biết nhiều hơn cỏ một chút.”
Mắt thấy, hai người bên ngoài sắp xông vào phòng của bọn họ, hô hấp của Sầm Dao đều như ngừng lại, giơ tay khóa trái cửa.
Nhưng lại giống như chống lại bọn họ, cái khóa thế mà hỏng mất, làm thế nào cũng không khóa được.
“Làm sao bây giờ?” Cò dùng khẩu hình hỏi anh.
Cô tuyệt đối không muốn chạm mặt bọn họ trong trường hợp này.
Quá lúng túng.
Càng không muốn vô duyên vô cớ kéo Thương Đình Lập vào cuộc hỏn nhân hoang đường của cò và Bộ Tử Ngang.
Thương Đình Lập không nói lời gì siết chặt eo của cô, quả quyết kéo cò về phía sau cửa.
Mới đứng vững, cửa đã bị hai người nặng nề phá tan.
Sầm Dao bị vây trong không gian nhỏ hẹp ở phía sau cửa.
Mà hai tay Thương Đình Lập chia ra chống ở hai bên người cô, cong lưng, bảo vệ cô trước ngực, không đến mức để cánh cửa cứng rắn đập trên người cô.
Cánh cửa mang theo trọng lượng hai người bên ngoài, nặng nề đập lên lưng anh.
Trái tim Sầm Dao thắt lại, muốn hỏi anh có đau không, nhưng giờ phút này thật sự không có cách nào nói chuyện.
Bộ Tử Ngang và Du Mộng Nhị đã sớm lửa dục khó nhịn, hoàn toàn không phát hiện trong phòng kế còn có người khác. Ngay cả cửa cũng không kịp đóng lại, Bộ Tử Ngang đã khóa chặt Du Mộng Nhị trên ván cửa.
Một tay bóp lấy eo của cò ta, một tay nâng cò ta, thân thể vội vã đè lên.
Tiếng thân thể va chạm vào nhau quanh quấn trong không gian nhỏ hẹp lọt vào tai càng thêm rõ ràng.
“Thích anh từ phía sau hay là từ phía trước?” Bộ Tử Ngang cất tiếng nói khàn khàn hỏi.
Âm thanh nũng nịu, thẹn thùng lại to gan của phụ nữ: “…cả hai.”
Những lời nói tán tỉnh mạnh dạn này là liều thuốc hỗ trợ làm tình tốt nhất.
Sầm Dao cắn chặt môi, không dám hít thở.
cả người đều sắp sụp đổ.
Bây giờ cò hối hận rồi.
Hối hận mình ở sân bóng yên lành xem bóng không tốt ư, tại sao phải chạy vào toilet để chịu đựng hình phạt tàn khốc này?
Bộ Tử Ngang dường như rất hài lòng với câu trả lời của Du Mộng Nhị, càng dùng sức va chạm hơn.
Cánh cửa bởi vì va đập kích tình mạnh mẽ, không ngừng ép vào bên trong.
Thương Đình Lập