Tư Không trích tinh ngắt xuống ngôi sao gì
N ếu có người nói tài dịch dung của Tư Không Trích Tinh không phải đệ nhất thiên hạ, thì trên thế gian này, cũng chẳng có ai dám xưng rằng thuật dịch dung của mình là đệ nhất thiên hạ. "Dị dung thuật" nghe có vẻ là một thứ gì xa vời, làm người ta cảm thấy nó có vẻ thần bí, làm người ta liên tưởng đến những chuyện hắc ám phi thường hung hiểm trong giang hồ. Thật ra, thuật dịch dung chỉ là một thứ kỹ thuật rất bình thường. Một cô thiếu nữ xinh đẹp, đang trình diễn một vở kịch, cải trang mình thành một người điên rồ, không phải là đã dùng thuật dịch dung sao? Chuyện này cũng giống như bao nhiêu chuyện khác, muốn học, rất dễ dàng, học cho tinh, thì lại rất khó. Thuật dịch dung của Tư Không Trích Tinh đã đạt đến trình độ nào rồi nhĩ? Không có cách nào có thể hình dung ra được, cũng không có cách nào giải thích được, cũng giống như hai ngón tay của Lục Tiểu Phụng, lưỡi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết, không ai có thể hình dung ra họ đã đạt đến mức độ nào. Thậm chí không ai có thể tưởng tượng ra. Chẳng qua, ít nhất, một điều có thể khẳng định được là, thuật dịch dung có giới hạn của nó. Nói một cách khác, trong thiên hạ không có thứ dịch dung nào có thể làm một người biến thành người khác, thêm nữa, có thể dấu được một người bạn hay thân nhân của người đó. Thuật dịch dung có cao thâm tinh xảo đến đâu, cũng chỉ biến được một người thành một người không hề tồn tại bao giờ, hoặc là một người không có bạn bè thân thuộc bên cạnh, làm cho người ta không nhận được y là ai. Làm được tới đó, thuật dịch dung đã có giá trị lắm rồi, đáng cho hàng ngàn hàng vạn người bỏ công ra tập luyện. Thuật dịch dung của Tư Không Trích Tinh chắc chắn đã tới mức đó, thậm chí còn muốn vượt qua. Y thậm chí có thể làm cho Lục Tiểu Phụng nhận không ra được y. Làm cho một người tinh linh cổ quái như Lục Tiểu Phụng không nhận ra được, đó là một bản lãnh cao siêu biết dường nào. Có điều, bây giờ, cái lão già ngồi trong góc lầu nãy giờ lại nhận ra được. Thử hỏi xem, bản lãnh của lão già cao siêu dường nào. Bản lĩnh của lão ta cao siêu đến độ, thậm chi có thể làm cho Tư Không Trích Tinh giật bắn người lên. Càng kỳ quái là, lão già này có thể nghe được bọn họ nói gì trong một không khí ồn ào náo nhiệt, và lão còn ngồi cách cả mấy cái bàn, và bọn họ nói chuyện thì thầm rất nhỏ. Tư Không Trích Tinh chẳng nhìn ra được tý lai lịch gì về lão già, chuyện như vậy làm sao y không giật bắn cả người lên? Y rốt cuộc đầu hàng, thở ra, cười nhăn nhó: - Tôi bội phục lão rồi. Tư Không Trích Tinh nói với lão già: - Tôi biết lão cũng dùng thuật dịch dung cải trang, tôi nhìn không ra lão là ai, nhưng lão lại nhận ra được tôi. Lão già trề môi, cũng chẳng biết là đang cười hay không, lão ta chỉ nói với Tư Không Trích Tinh rằng: - Ta chẳng thèm ngươi bội phục, ngươi cũng chẳng cần biết ta là ai, ta lại càng không muốn biết ngươi là ai. Lão già nói: - Ta chỉ biết ngươi không phải là Tây Môn Xuy Tuyết. Lão già nói với Tư Không Trích Tinh bằng dáng điệu làm cho người ta ghét quá chừng: - Ngươi là Trương Tam Lý Tứ rùa đen vương bát đều không sao cả, ta chỉ cần biết ngươi không phải Tây Môn Xuy Tuyết là đủ rồi. Lão già nói: - Chuyện này không phải chỉ một mình ta biết thôi. Lão ta còn nói thêm: - Người có tin tức linh thông một tý trong giang hồ, chỉ sợ chẳng ai tin Tây Môn Xuy Tuyết lại xuất hiện ở đây vào lúc này, với một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp mỹ miều, ngồi trong quán ăn mạn đầu trơn. - Tại sao? - Bởi vì người có tin tức linh thông một tý trong giang hồ đều biết rằng, Tây Môn Xuy Tuyết hiện giờ không có ở Giang Nam, cũng không có ở Trung nguyên. Lão già nói: - Trong tình huống đó, làm gì có một Tây Môn Xuy Tuyết đang ngồi nơi đây. Điều đó chỉ có một cách trả lời: Tây Môn Xuy Tuyết đang ngồi đây nhất định là giả mạo. Lão già nói: - Chỉ trong tình huống đó, ta mới biết chắc ngươi không phải là Tây Môn Xuy Tuyết. Lão ta nói: - Nếu không, làm sao ta nhận ra được, thuật dịch dung của hạng người như ngươi, còn ai mà nhận được ra? Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên, đúng là một chân lý ngàn đời không hề biến đổi, ngay cả hạng người như Tư Không Trích Tinh cũng không thể không phục. Hiện tại y đã quá phục. Bây giờ y đã bắt đầu cảm thấy lão già không có vẻ khả ố như lúc nãy, thậm chí còn có chỗ muốn dễ thương ra. Chẳng qua, y vẫn còn không thể không hỏi: - Nếu Tây Môn Xuy Tuyết quả thật không ở Giang Nam, cũng không ở Trung nguyên, vậy thì y đi tới chỗ quỹ quái nào? - Y đúng là đi tới một chỗ quỹ quái. Tư Không Trích Tinh nhìn nhìn Ngưu đại tiểu thơ, Ngưu đại tiểu thơ nhìn nhìn Tư Không Trích Tinh, hai người hầu như hỏi cùng một lúc: - Cái chỗ quỹ quái này có phải là ở tái ngoại? - Đúng vậy. - Cái chỗ quỹ quái này có phải là Hoàng Thạch Trấn? - Đúng vậy. Ngưu đại tiểu thơ nhìn nhìn Tư Không Trích Tinh, Tư Không Trích Tinh nhìn nhìn Ngưu đại tiểu thơ, hai người đều ngớ mặt ra. Cuối cùng, người mở miệng ra đầu tiên không phải là đàn bà, mà là đàn ông, Ngưu tiểu thơ đang bặm miệng lại. - Tây Môn Xuy Tuyết tuy ra ngoài chỉ uống toàn nước lã, và thức ăn đơn giản, nhưng y là một người rất giảng cứu, và rất biết hưởng thụ. Tư Không Trích Tinh hỏi dò lão già: - Lần này y vì lý do gì rời khỏi cái sơn trang rộng ngàn mẫu, phồn hoa đô thị đó, bôn ba ngàn dặm, đến một nơi quỹ quái hoa không thơm, chim không hót, ngay cả thỏ cũng không ỉa? Không có tiếng trả lời, nhưng lại có tiếng hỏi: - Ngươi có biết y bôn ba ngàn dặm, vì một kẻ trước giờ chưa quen biết, mà báo thù không? - Hình như tôi có nghe qua. - Chuyện này, không những Tư Không Trích Tinh có nghe rồi, trong giang hồ hầu như ai ai cũng đã có nghe qua. - Y từng vì Nhất Đao Trấn Cửu Châu Triệu Cương, ngựa không ngừng vó đi ba ngày ba đêm, tới giết Dương Quy Bát Đao Hồng Đào. Tư Không Trích Tinh nói: - Ngọc Liên Hoàn Dương Quy Bát Đao của Hồng Đào, chiêu nào chiêu nấy độc địa vô cùng, ít có để lại mạng nào sống sót dưới lưỡi đao, còn Triệu Cương là người y vốn chưa bao giờ quen biết gặp mặt. Tư Không Trích Tinh thở ra một hơi: - Có thể thấy, cái vị vô tình đại kiếm khách của chúng ta, thường thường hay vì một lý do không có lý do, đi làm những chuyện đó. Y hỏi lão già: - Lão nói y là một người rất tuyệt không? - Không tuyệt. Câu trả lời của lão già lại rất tuyệt. - Mổi người đều thường thường làm vài chuyện không có đầu có đuôi, ngay cả ngươi cũng không ngoại lệ. - Lần này Tây Môn Xuy Tuyết đến Hoàng Thạch Trấn, có phải là vì một lý do không đầu không đuôi không? - Đúng vậy. - Lần này y cũng vì một người. Lão già nói: - Chẳng qua, lần này y phá lệ một lần thế thôi. - Phá lệ gì? - Phá lệ của chính y đặt ra. - Tôi còn chưa hiểu. - Y xuất thủ, trước giờ rất ít khi vì bạn bè, bởi vì y hầu như không có bạn bè, dù y có bạn bè, cũng chẳng