“Grào…”
Mức độ bạo động của gió đã gia tăng lên một mức khủng bố.
Giằng co trong một khoảng thời gian dài, Võ Thiện Nhân tinh thần khẽ động, Phong Quyển Tàn Vân lập tức được kích hoạt.
Theo hắn thấy không thể ở đây tiếp tục dây dưa nữa, cần dùng tốc độ nhanh nhất tiến về Thanh Mộc Đảo.
Tuy nhiên, phương án này cũng gặp nhiều rủi ro, lỡ chẳng may có quần thể đao phong đột ngột xuất hiện trước mặt mà không kịp chuyển hướng, đâm sầm vào trong đó thì số khổ rồi.
“Hú… Hú…”
Đúng lúc đó, bất ngờ bên tai vọng đến một tiếng hú, phương hướng là từ đằng sau truyền tới.
Thấy lạ, Võ Thiện Nhân ngoái đầu quay lại, muốn xem thử rốt cuộc là đứa điên khùng nào động cỡn hét toáng lên như thế.
Ngay lập tức, hai con ngươi hắn chợt co rụt vào trong.
Thời khắc này, trước mắt xuất hiện một cảnh tượng không thể nào tin được, hắn trông thấy một bóng người đang chạy như bay về Thanh Mộc Đảo.
Đây là một gã nam sinh, thân mặc trường bào màu xanh, tóc xõa rủ tung bay trong gió, trông dáng vẻ nhàn nhã vô cùng.
Kỳ lạ thay, thân hình hắn mềm mại như tơ, nhẹ nhàng lay động, lúc muôn đoạn đao phong liếm tới thì sợ tơ này nương theo chuyển động của gió dễ dàng tránh khỏi nguy hiểm.
Khi nhìn rõ mặt mũi đối phương, Võ Thiện Nhân liền nhận ra đây chính là một trong số năm người có tu vi Vương Cấp tham gia tranh đoạt Tân Vương.
Thông qua khí tức thì có lẽ đối phương đang ở cảnh giới Vương Cấp sơ kỳ.
Xem ra trên phương diện lĩnh ngộ mộc thuộc tính có thành tựu cực cao, đối mặt với thế trận đao phong dày đặc nơi đây nhưng không chút e dè, sợ hãi, giống như cá gặp nước, thỏa thích vẫy vùng.
Bỗng nhiên, trong đầu Võ Thiện Nhân lóe lên một tia sáng.
Hắn dường như cảm ngộ ra một điều gì đó, song lại rất mơ hồ, nhất thời khó mà diễn giải bằng lời.
Hắn liền nhắm nghiền hai mắt, tinh thần lực tỏa ra quan sát mọi động tĩnh chung quanh, đôi chân thối lui đến một vị trí tuyệt đối oan toàn, đồng thời thần thức nhanh chóng tiến vào một nơi.
Không gian Thức Hải bốn bề tĩnh lặng, chỉ có sự dao động nhè nhẹ của hai loại thuộc tính thuỷ, hoả.
Nhắc mới nhớ, sau khi Thức Hải xuất hiện hoả thuộc tính và thuỷ thuộc tính thì cho đến nay vẫn không hề gây ra bất kỳ động tĩnh nào khác thường.
Về việc này Võ Thiện Nhân dù toàn tâm toàn ý nghiên cứu nhưng cũng không cách nào phát hiện ra manh mối, đành mặc kệ cho chúng tự do tồn tại.
“Hô.”
Ngay lập tức, thân ảnh Võ Thiện Nhân bất ngờ hiện lên.
Thân ảnh này vốn dĩ không phải thực thể mà chỉ là linh hồn của hắn huyễn hoá ra mà thôi.
Đối với mộc thuộc tính, Võ Thiện Nhân ngoài tu luyện bộ linh thuật Mộc Hồn Toả Trận thì trước nay nghiên cứu không sâu.
Tuy nhiên, lúc vừa rồi nhìn cách thức mà gã nam sinh Vương Cấp sơ kỳ kia di chuyển vượt trận đao phong, trong đầu hắn chợt nổi lên một cảm ngộ phi thường kỳ lạ.
Những lưỡi đao phong từ mộc nguyên tố mỗi lần dịch chuyển sẽ gây ra dao động tạo thành gió.
Vậy nên, theo hắn suy đoán, muốn phá vỡ thế trận đó cần phải chủ động nắm được một thứ, chính là gió.
Trong không gian thiên địa trống rỗng, thân ảnh Võ Thiện Nhân đáp xuống mặt đất, không nhanh không chậm khoanh chân ngồi xuống.
Trong đầu hắn lúc này rõ ràng có một tia sáng loé lên nhưng lại không tài nào nắm bắt cụ thể đó là thứ gì.
Võ Thiện Nhân nhắm chặt đôi mắt, quyết định phong bế toàn bộ giác quan.
Tuy nhiên hắn cẩn thận để lại một tia thần thức bên ngoài cơ thể, nếu tình huống thực tế có nguy hiểm sẽ lập tức đánh thức hắn dậy.
Một canh giờ trôi qua.
Hai canh giờ trôi qua.
Ba canh giờ trôi qua.
Bốn canh giờ trôi qua, thân hình Võ Thiện Nhân vẫn im lìm bất