Đặng Gia thành.
Ba anh em nhà Harivarman IV ngồi trầm ngâm suy nghĩ về sách lược đánh Bố Chính.
Họ đã tốn rấ nhiều công sức để lên kế hoạch tổng thể và không thể để bất kỳ một xơ sót nào ảnh hưởng tới nó cả…
“Chế Bì La Ma công việc lấp bãi lầy đã tới đâu rồi?” Harivarman IV quay qua hỏi Chế Bì La Ma tên này sau một tháng bị xử phạt đã quay lại tiền tuyến với nhiệm vụ trú đóng ở Núi Am và thực hiện lấp bãi lầy phía mé biển dài 1km rộng 1,5 km để quân Chiêm có thể thông qua.
“Thưa bệ hạ, chỉ còn tầm 100 bước cuối cùng là tiếp cận tiểu thành trì của quân Việt, nhưng tiến bước rất khó khăn, Tiểu thành của chúng đã xây dựng xong và luôn có cung thủ từ trên cao bắn tên xuống.
Hàng ngày chúng ta thiệt hại rất nhiều công nhân..” Chế Bì La Ma méo mó trả lời.
“ Không có gì, tiếp tục bắt phu phen xung quanh vùng Địa Lý Ma Linh bù vào…” Harivarman IV không coi đây là vấn đề.
Thì ra quân lực bọn này mở rộng, dân phu tăng nhiều chính là tai chỗ bắt lính, Người Chiêm tại Địa Lý Ma Linh, lúc này vừa trái qua hạn hán, vừa bị cướp lương, và cuối cùng là đi lính, đi làm phu.
Họ đâu còn lựa chọn, ít nhất làm phu đi lính còn có miếng ăn.
Nhưng những người trẻ tuổi có sức lực mới được chọn, người già trẻ nhỏ coi như là xác định số phận.
“ Đại ca có nhất thiết phải đầu tư thêm người chết ở bãi lầy? cuối cùng nó cũng chỉ là nghi binh kế sách…” Chê Cảo em trai thứ ba của Harivarman IV lúc này đang thống lãnh thủy binh lên tiếng.
“ Thật giả giả thật không thể phân định, đừng nghĩ nơi đó là hỏa mù kế, thực sự nếu thuận lợi thì nơi đó cũng là chỗ rất tốt để đột phá vào Bố Chính…” Harivarman IV cười nói.
“ Đại ca nói phải , nhưng chúng ta phân binh như vậy không phải là cách, dù sau Bố Chính cũng có gần 3 vạn binh mã..” Chế Bì La Ma lên tiếng.
Harivarman IV giơ tay ngăn lại.
“ Thông tin đó là sai lầm, ta tin chắc tên tù binh kia không bị mua chuộc thì cũng bị chướng nhãn pháp, tin tức từ chỗ khia đưa lại, Bố Chính tổng số dân 5 vạn, người đi lính cũng chỉ có 3-4 ngàn không thể nhiều hơn.
Cho dù lúc này đúng là bọn hắn huy động toàn dân giai binh cũng chỉ 1 vạn mà thôi”
“Tin tức từ chỗ đó tin được?” Chể Cảo hỏi.
“ Đáng tin, vả lại ta đã gặp thành chủ Bố Chính, kẻ này kiêu căng ngạo mạn coi thường quần hùng thiên hạ, không ít người muốn nhìn thấy hắn ngã a..”
“ Đại ca đội thủy binh của Lý Thường Kiệt ?”
“Bọn hắn đang ở Diễn Châu án binh bất động, tưởng rằng ta không nhìn thấy? Tên này chưng được 1 vạn binh 200 chiến thuyền muốn thừa cơ chúng ta chú ý vào Bố Chính để làm một mẻ lớn.
Vừa hay ta cũng có quà gặp mặt cho hắn….” Harivarman IV đầy tự tin tuyên bố.
Không thể tưởng tượng nổi dường như Harivarman IV có thể biết rõ mọi thông tin và động tĩnh của người Việt.
Nếu vậy thì còn đánh nhau nỗi gì?
“ Mấy tên Sanock binh như thế nào rồi?” Harivarman IV lại hỏi.
“ Đệ đa kiểm tra qua, thân thể đúng là không có tổn thương, thể lực tốt, nhưng tinh thần hơi ảm đạm” Chế Bì La Ma có phần hơi xấu hổ thưa, việc này hậu quả cuối cùng là hắn gây ra.
“ Không ảm đạm mới là lạ lùng, thua một cách biệt khuất, bị bắt làm tù binh, những chiến sĩ trân chính ai chịu cho đặng? Các ngươi tranh thủ động viên tinh thần bọn hắn, đó là tinh nhuệ nhất của chúng ta và rất quan trọng trong kế hoạch này.
— QUẢNG CÁO —
“ Dạ” Hai tên đệ đệ dạ vang..
Cùng lúc này nơi đại bản doanh của quân Bố Chính tại Đồ Chiêm Quan một hàng nam tử Đại Việt nhung nhúc xếp hàng ngay ngắn.
Đây là những tù binh người Việt đã được trao trả hôm nay.
Bọn họ đứng đây để chờ vị thành chủ Bố Chính trong truyền thuyết.
Họ chờ đợi để biết được quyết định cho số phận của mình.
Vị này là họ Ngô, mà những binh sĩ này là thuộc vùng đất của Dương gia , Lê gia… nhà của vợ con gia đình của bọn họ vẫn ở Dương- Lê hai nhà.
Chính xác Ngô Khảo Ký cứu bọn họ thì mạng của bọn họ đã thuộc và Ngô gia, nhưng bọn họ rất khó nghĩ, vì vợ con, bố mẹ vẫn còn đó.
Lòng báo ơn là bọn họ có, nhưng báo hiếu bọn họ cũng cần.
Một bên là nghĩa một bên là tình.
Nan giải lựa chọn.
“ Trật tự, Trật tự… Châu mục tới….”
“ Hành lễ…”
Sĩ quan hét lớn, dưới ánh trời đêm dưới ánh đuốc lập lòe, cả vạn người đồng hành làm quân lễ….
Khung cảnh tráng lệ vô ngần.
Ngô Khảo Ký giơ tay ra hiệu để bọn lính tráng nghỉ ngơi…
“Các binh sĩ Ma Linh, Địa Lý… lời đầu tiên ta chúc mừng các ngươi đã quay về được với tổ quốc, gia đình, vợ con, bố mẹ….
Chúc mừng các ngươi..” Ngô Khảo Ký cười cười hét lớn…
“ Cảm ơn đại nhân, nếu không có đại nhân nhân đức chúng tôi đã không về được..”
“ Cảm ơn đại nhân….”
“ Đội ơ đại nhân….”
“ Đại nhân vạn tuế….”
Ngô Khảo Ký lại giơ tay để đám binh sĩ này yên lặng..
“ Các binh sĩ Ma Linh, Địa Lý… các ngươi thua trận bị bắt làm tù binh… nhưng các ngươi không cần xấu hổ, đó một phần không phải lỗi của các ngươi… bên cạch đó các ngươi hoàn toàn có thể rửa tan mối xỉ nhục này… Các ngươi có dám cùng bản quan chém tận giết tuyệt lũ giặc bên ngoài quan?” Ngô Khảo Ký lại tiếp tục hét lớn hỏi.
“ Dám..
chúng tôi dám, chém chết chúng… em trai của tôi đã…” một lính hai mắt đỏ hồng..
“ Không phải hai tên khốn kia chỉ huy ngu ngốc chúng ta đâu có thể thua…….
Chém hết giặc trả thù cho đồng đội đã hi sinh…”
“ Phải hai tên kia còn bỏ rơi chúng ta trong đêm lẩn trốn… Đã là nam tử Đại Việt chết không hàng… thà quyết một trận tử chiến mở đường máu về phương Bắc..” Một tên lính thét lên..
“ Ngươi con mẹ nó ngu ngốc, nếu chúng ta không làm mồi hai tên đó liệu chạy được? Mở đường máu, ngữ chúng nó dám mở đường máu… mẹ kiếp nếu trong lúc đó có người lãnh đạo tao tịm chắc sẽ vào ra ba bảy với quân Chiêm..”
“ Con mẹ nó đừng nhắc lại càng thêm phẫn hận….
lão Lúa chết quá biệt khuất”
— QUẢNG CÁO —
“Đánh… đánh ra quan giết hết lũ giặc kia…”
Quần tình phẫn nộ vô cùng, họ bị phản bội, họ bị bỏ rơi.
Những binh sĩ này đã quyết mở đường máu ngược về đất mẹ.
Nhưng chủ tướng lấy họ làm mồi nhử và chạy mất.
Cho nên bọn họ lúc phát hiện đã muộn, rắn mất đầu không đánh nhau nổ, trong lúc bối rối không biết bao người bị giết.
Theo thông thường họ là những thường binh cho nên chắc chắn sẽ như cỏ rác không ai chuộc họ về, nửa phần đời còn lại sẽ là khổ sai nô lệ và không được gặp gia đình.
Chính vì thế Ngô Khảo Ký cứu họ về không những là cứu mạng mà là tái sinh.
“ Rất tốt.
Nhưng bản quan chỉ cần người Bố Chính ở lại chiến đấu cùng bản quan.
Ai muốn ra nhập Bố Chính thì ở lại, ai không muốn bản quan cấp tiền cấp lương đủ về tới quê hương các ngươi…”
“ Ai ra nhập Bố Chính thì nhanh chóng đóng người nhà đến đây.
Đãi ngộ như sau… binh sĩ mới ra