Năm thứ tám Nguỵ Anh hồn phi phách tán.
Tiếng cổ cầm nhè nhẹ vang vọng bên trong Tàng Thư Các của Vân Thâm Bất Tri Xứ, hai năm gần đây Tiểu Lam Nguyện hầu như rất ít ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ chỉ ở lại Tàng Thư Các xem sách âm luật cùng luyện cổ cầm, chỉ khi nào Tiểu Cảnh Nghi nhất quyết phải kéo theo y cùng săn đêm thì y mới chịu rời núi.
"A Nguyện, huynh cả ngày chôn chân ở tàng thư các, hai năm liền đọc được một nửa số sách ở đây, thật là phi thường lợi hại"Cảnh Nghi chính là một tên thích xuống núi chân chính, phần lớn thời gian ở Tàng Thư Các đều để chép phạt gia quy, nhìn người đối diện ở lại Tàng Thư Các do tự nguyện thật là khiến y có một cảm giác phục tới sát đất.
"Ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngày ngày đánh đàn luyện kiếm không phải rất tốt sao"Tiểu Lam Nguyện nhẹ nhàng nói, những ngón tay cũng không hề dừng lại, cổ cầm này chính là Hàm Quang Quân đặc biệt tặng cho chứng tỏ Hàm Quang Quân ngài luôn muốn Lam Nguyện y học cổ cầm thật tốt.
Y không thể nào phụ lòng Hàm Quang Quân.
"A Nguyện, sao càng ngày ta càng thấy ngươi giống Trạch Vu