Nguỵ Anh năm ấy, vẫn còn là một thiếu niên dương quang sán lạn, tinh nghịch vô cùng, cũng ngồi ngay vị trí mà Cảnh Nghi đang ngồi mà chép phạt Gia Huấn Cô Tô không ngừng bày trò quậy phá.
Năm ấy cũng là thiếu niên dương quang sáng lạn kia thao thao bất tuyệt đủ chuyện trên đời, còn hắn chỉ lặng im một chỗ.
Nhìn hai đứa trẻ, hắn lại có chút thở dài.Thúc phụ luôn miệng nói, Cảnh Nghi chính là giống Nguỵ Anh đến vô cùng, y cũng phải công nhận, Cảnh Nghi thật giống người ấy, tính cách hồn nhiên này, giống như đúc."Hàm Quang Quân, sơn tra rất ngọt, người thử một trái"Cảnh Nghi trên tay cầm lấy quả sơn tra mà cắn, động tác cũng hệt như người nọ năm ấy ở Thái Y Trấn cùng y diệt trừ Thuỷ Hành Yên.
Lam Vong Cơ không nói gì hết, chỉ lẳng lặng rời đi.
~~~Lam Trạm y lại đến thăm hắn, trong tay còn cầm một túi sơn trà vô cùng tươi mới.
Thân thể cao lớn của y từ từ hạ xuống bên cạnh bạch ngọc quan, chỉ im lặng vuốt ve từ bên ngoài, tựa như thứ y đang vuốt ve là người nọ, chứ không phải là chiếc quan tài lạnh lẽo."Nguỵ Anh, sơn