Năm thứ chín Nguỵ Anh hồn phi phách tán.Lam Trạm không còn thường xuyên xuống núi săn đêm như trước, chỉ ở lại tĩnh thất thổi sáo, bỏ quên cổ cầm Vong Cơ, y chợt nhận ra, dù có thổi thế nào cũng không bắt kịp một điểm của người kia, chỉ có thể thổi ra sự bất lực của bản thân.Càng thổi, tình cảm đối với người kia càng dâng trào.
Y cảm thấy, trong tiếng sáo, y lại phảng phất thấy được kẻ phóng đáng ngang ngược Nguỵ Anh nhìn hắn vẫy vẫy tay:"Lam Trạm, Lam Trạm, mau nhìn ta"Lam Vong Cơ đỏ hồng phiến mắt rồi, hình ảnh ấy chính là thứ y mong chờ biết bao, y chầm chậm cẩn thận bước về phía thân ảnh kia, nhưng thân ảnh kia chợt tan theo gió, hoá ra cũng chỉ là một giấc mộng của riêng y.Thì ra, mỗi lần thổi sáo, vận vào linh lực, liền có thể nhìn thấy người nọ.
Nhưng sau này y cũng không thổi sáo nữa, y sợ sau khi tỉnh mộng chỉ còn lại sự bất lực và tuyệt vọng.
Vẫn là người nọ ngủ say trong bạch ngọc quan, chứ không phải một Nguỵ Anh vui vẻ kia nữa.~~~Năm thứ mười Nguỵ Anh hồn phi phách tán.Các quy tắc của Vân Thâm Bất Tri Xứ từ ba ngàn điều luật đã tăng lên bốn ngàn rồi, Lam Trạm y ngồi trong Tàng Thư Các có thể thấy hoa Ngọc Lan bên ngoài cửa sổ, viết thêm một ngàn điều, sao chép hai lần.Lam Trạm