Lam Hi Thần nhẹ nhàng bước theo Nguỵ Vô Tiện vào phía bên trong thạch thất, chỉ thấy Lam Vong Cơ đang vô cùng sạch sẽ nằm trên một phiến đá lớn có trải rơm khô.
Nhìn xung quanh một lượt không khỏi kinh ngạc, thì ra, Nguỵ công tử_Di Lăng Lão Tổ người người khiếp sợ lại sống trong hoàn cảnh như này hay sao?Thật đúng là khiến người ta kinh ngạc.
"Trạch Vu Quân hẳn là không ngờ tới nơi này sẽ như vậy đi"Nguỵ Vô Tiện nhìn xung quanh, tuy có hơi chút thiếu thốn nhưng tuyệt nhiên nơi đây đã từng là một nơi vô cùng yên bình, hai năm sống cùng Ôn Thị, quả thực rất vui, chỉ là có chút tủi thân mà thôi, con đường độc mộc, cuối cùng cũng đi tới cuối rồi, phía sau có là gì đi chăng nữa, hắn cũng không sợ.
"Vong Cơ đã đem về Lam Gia một đứa bé đang sốt cao, đứa trẻ tên gọi A Uyển, Nguỵ công tử biết đứa trẻ chứ?"Lam Hi Thần ngồi xuống bên cạnh thân thể của Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia.
Nhìn thân xác của đệ đệ mềm mại, không giống như người đã qua đời vài ngày, xem ra Nguỵ công tử