"Trần Thuận!"
Sau khi Trần Thuận xuất hiện, ba người đối diện lập tức nhận ra thân phận của hắn.
"Không sai, chính là Trần mỗ!" Trần Thuận thản nhiên nói: "Nếu các ngươi đã biết ta là ai, vậy thì hãy rời ngay khỏi đây đi."
Trần Thuận đi đến bên cạnh ao Linh tủy.
Nhìn ao nhỏ Linh tủy này, trong lòng cũng khó tránh khỏi kích động.
Di Khí Chi Địa năm nghìn năm không ai đặt chân tới, đúng là rất nhiều vật báu.
Trần Thuận cảm thấy, dù không tìm ra hỗn độn thể ở Di Khí Chi Địa, thì có lẽ trong một tháng này, hắn có thể tấn cấp Nguyên Thần cảnh.
Trần Thuận cũng chú ý tới, ba người đối diện là người cùng một tông môn, áo bào trên người giống nhau.
Chắc chắn trong tông môn đã cho bọn họ bảo vật gì, để sau khi đi vào Di Khí Chi Địa, bọn họ có thể nhanh chóng tập trung lại với nhau.
Xem ra, những đệ tử tông môn khác chắc cũng như thế.
Chỉ có người một nhà, đáng để tin tưởng, cũng chỉ có tập trung một chỗ, mới có khả năng sống sót cao hơn.
Người cầm đầu trong ba người cũng không phải là vị thiên kiêu đương thời kia mà là một vị lão giả râu tóc bạc trắng, tu vi Thông Thần Cảnh đỉnh phong, có thể nói, chỉ còn nửa bước nữa là bước vào Thần Hải Cảnh rồi.
Trần Thuận hơi híp mắt lại.
Hắn đã sớm dự liệu được.
Lần này tiến vào Di Khí Chi Địa, nhân vật nguy hiểm thật sự, ngoài Kiếm Trần số ít thiên kiêu cao cấp tiên giới thì còn có những ông lão dừng ở Thông Thần Cảnh vô số năm này.
Rèn luyện vô số năm ở Thông Thần Cảnh, cộng thêm kinh nghiệm phong phú, sự nguy hiểm của bọn họ không hề thấp hơn những thiên kiêu đó.
Thậm chí, có một số người, có lẽ vì không có cách nào đột phá, dừng quá lâu ở Thông Thần Cảnh, bởi vậy, ngộ ra được một số sát chiêu đáng sợ, cũng khó nói.
Rõ ràng, ba lão giả đối diện kia chính là nhân vật như vậy.
"Trần Đan sư, chúng ta phát hiện ra bảo vật này trước."
Ánh mắt lão giả lóe lên, nhìn Trần Thuận nói.
"Trong tu tiên giới, từ khi nào, thiên tài địa bảo biến thành tới trước được trước chứ?" Trần Thuận không khỏi bật cười lớn: "Ta nhớ ngươi không hề ngây thơ như thế?"
Lão giả cười nói: "Tất nhiên rồi."
"Sở dĩ lão phu nói như thế, là chỉ muốn biểu đạt, ao Linh tủy này là chúng ta phát hiện trước, nhưng nếu vị đạo hữu này và bạn nhỏ Trần cũng tuần tự phát hiện ra nơi đây, vậy chúng ta chia đều theo đầu người, thế nào?"
Rõ ràng, lão giả cũng rất kiêng kị Trần Thuận, đồng thời cũng rất kiêng kị phân thân của Trần Thuận.
Huống hồ, ông ta còn phát hiện ra, phân thân kia của Trần Thuận hình như không hề có địch ý với Trần Thuận.
Điều này càng khiến ông ta có chút dè dặt.
"Chia đều theo đầu người ư?" Trần Thuận cười lạnh nói: "Phía ngươi có ba người, là định chiếm ba phần năm rồi? Ngươi nghĩ như thế nào?"
"Chúng ta ba người, có thể tính như một người, chỉ lấy một phần ba, hai vị bạn nhỏ thấy thế nào?"
Lão giả tiếp tục nhượng bộ nói.
Đây cũng là ranh giới cuối cùng của anh ta.
Linh tủy quá hiếm có.
Đây là vật báu cấp cao nhất cực hiếm tại tiên giới.
Nếu ao nhỏ Linh tủy này đặt ở tiên giới, tất nhiên sẽ làm dấy lên sự tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy giữa các thế lực của các môn phái lớn.
"Ta cần tất cả Linh tủy này." Trần Thuận từ tốn nói, cũng không muốn phí lời nữa: "Các ngươi hãy nhanh chóng rời đi, thì ta sẽ không truy cứu nữa."
"Ngươi nói cần hết, nếu ngươi cần hết rồi thì ta và vị đạo hữu này đặt nơi nào?" Lão giả cười lạnh.
Nhìn phân thân của Trần Thuận: "Đạo hữu, hắn đã định nuốt một mình, không bằng chúng ta liên thủ, sau đó chia đều, ngươi thấy sao?"
Nhưng, ông ta vừa dứt lời, Trần Thuận thản nhiên nói: "Đã cho các ngươi cơ hội, mà các ngươi không quý trọng, vậy thì chết đi."
"Đi đi, giết bọn họ." Trần Thuận thản nhiên giục phân thân.
Cái gì?
Ba người đối diện trợn trừng hai mắt.
Lão giả vốn đã nghi ngờ, hai người Trần Thuận có phải là một hay không.
Nhưng hiện tại có vẻ người đó lại là thuộc hạ của Trần Thuận.
"Đi!"
Lão giả nói với hai người còn lại.
Hai người đó không hề do dự, cùng xông ra ngoài theo một hướng.
Mà lão giả, cũng không khởi hành ngay.
Mà trong tay đột nhiên xuất hiện một cái bình ngọc.
Trước khi đi, nhanh như chớp định mang đi một bộ phận Linh tủy.
Trần Thuận lạnh lùng nhìn, cũng không có hành động gì.
Mà phân thân của Trần Thuận cũng không hề để ý đến lão giả, mà đuổi theo tu sĩ Thông Thần Cảnh hậu kỳ đã chạy trốn khác.
Ánh mắt Lão giả đầy nghi hoặc.
Nhưng động tác trên tay, không hề chậm lại.
Cầm bình ngọc, vục vào trong ao Linh tủy.
Được nửa bình thì định rời đi.
Nhưng, dị biến lập tức xảy ra.
Ngay khi lão giả cầm bình ngọc lên.
Trong ao Linh tủy đột nhiên xuất hiện một cái bóng mờ, lóe lên một cái rồi biến mất.
Còn lão giả thì hét lên một tiếng thảm thiết.
Dù tốc độ của hắn nhanh nữa thì cũng không tránh được.
Bị cái bóng mờ đó, kéo vào