Ma Ngân

Tiếp Xúc!


trước sau

Nhìn Hấp Bàn Chiến Văn mới tinh vừa chế tạo ra trước mắt, trong đầu Tiêu Hoằng đột nhiên hiện lên một ý niệm tà ác: lưu lại cái này, đưa cái dùng rồi cho Lạc Tuyết Ninh?

Tuy nhiên, ngẫm nghĩ lại Tiêu Hoằng vẫn là rất nhanh đánh mất ý niệm này trong đầu, nguyên nhân là Lạc Tuyết Ninh quan hệ cùng hắn không tệ, nếu chiếm tiện nghi của nàng thì thật không trượng nghĩa lắm.

- Ôi... xem như tiện nghi cho ngươi!

Tiêu Hoằng thì thào tự nói, rồi đặt Hấp Bàn Ma Văn mới tinh vào trong một cái hộp gỗ bình thường.

Tiện tay đặt hộp gỗ qua một bên, Tiêu Hoằng bắt đầu phối chế phấn dung dịch Huyết Luyện thế hệ mới, phối hợp cùng sử dụng với loại phấn dung dịch Huyết Luyện này, còn có một loại Văn đan, tên là Huyết Luyện Văn Đan.

Hiệu quả đại khái tương đương với phấn dung dịch Huyết Luyện, chỉ có điều dung dịch Huyết Luyện là từ ngoài mà vào trong, còn Văn đan lại là từ trong ra ngoài, xem như cả hai tiến hành đồng bộ.

Ngoài ra, Tiêu Hoằng còn muốn làm là tiếp tục chế tác Văn đan trị bệnh, cùng với dược phẩm cứu giúp khác. Tóm lại, Tiêu Hoằng an bài rất đầy đủ.

Mãi đến tám giờ tối, sắc trời hoàn toàn ảm đạm xuống, Tiêu Hoằng đánh tiếng liên lạc với Lạc Tuyết Ninh, xác nhận nàng có nhà, Tiêu Hoằng mới đứng dậy chuẩn bị đem giao Hấp Bàn Chiến Văn cho nàng, thuận tiện tiến hành giao dịch một chút.

Chuẩn bị cho đồ giao dịch vào túi hành trang, Tiêu Hoằng ngẫm nghĩ một lúc, rồi từ trong túi trong góc lấy ra trang phục và đạo cụ của Quyền Tàng, mặc vào người.

Lạc Tuyết Ninh muốn Tiêu Hoằng tới khu ký túc xá số 1 tìm nàng, gặp mặt Mặc Huyền, Mã Khảo cùng với người của Thánh điện kỵ sĩ đoàn, hiển nhiên chỉ có thân phận Quyền Tàng là thích hợp nhất: một là vì thân phận Quyền Tàng có uy áp, hai là Quyền Tàng đang đóng vai sư ca của Lạc Tuyết Ninh.

Chậm rãi đeo vào mắt kính ngũ giác chiêu bài của Quyền Tàng, Tiêu Hoằng soi soi ở trước gương, tạo ra một tư thái thâm trầm nội liễm, cảm thấy vừa lòng, Tiêu Hoằng liền xách túi hành trang, xoay người đi ra phòng ngủ. Sau đó thần không hay quỷ không biết, đi lên Ma Văn Xa lái chạy tới hướng Học viện Tây Tân Ma Văn.

Đi vào Học viện Tây Tân Ma Văn, thừa dịp bóng đêm đậu Ma Văn Xa ở mộtt góc vắng, Tiêu Hoằng liền chậm rãi đi xuống Ma Văn Xa, tận khả năng lặng yên không một tiếng động tới gần khu ký túc xá số 1.

Trong lòng lại lẩm bẩm tự nói cho mình biết, ta là cao thủ... ta là cao thủ...

- Người nào? Đứng lại lui về phía sau!

Ngay lúc Tiêu Hoằng vừa mới đi vào phụ cận khu ký túc xá số 1, một thanh âm đột nhiên vang lên. Thông qua bóng đêm mờ tối, Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy: hai gã binh sĩ Bối La đã nâng lên Ma Văn súng trường trong tay nhắm ngay vào mình.

Bởi vì thời kì đặc thù này, binh sĩ Bối La cảnh giác cực cao.

Đối mặt với tình hình như vậy, người bình thường thường thực hiện đó là giơ tay lên, bày ra một bộ dáng vô hại, sau đó nói ra tên, thân phận cùng với mục đích.

Nhưng Tiêu Hoằng ngẫm nghĩ, hiện tại đang đóng vai Quyền Tàng, nếu bày ra hành động đó, hiển nhiên sẽ tỏ ra thấp kém.

- Ta là tìm đến Ninh nhi!

Tiêu Hoằng nói với giọng trầm thấp như thế, cũng hơi ngẩng đầu lên, động tác rất nhẹ, nhưng làm cho người ta có cảm giác cử chi này có chút phong phạm cao cao tại thượng.

- Ninh nhi?

Nghe được tên này, hai gã binh sĩ Bối La có hơi không kịp phản ứng. Tuy nhiên, trong nháy mắt khi Tiêu Hoằng ngẩng đầu, hình dáng hai mắt kính ngũ giác, lập tức chiếu vào mắt hai gã binh sĩ Bối La.

Kính mát ngũ giác.

Dấu hiệu rõ ràng như thế, tự nhiên bọn họ biết người này là ai, lập tức biến sắc mặt, vốn Ma Văn súng trường đang giơ lên cao, cũng dần chúi mũi xuống.

- Quyền... Quyền Tàng đại nhân!

Trong đó một gã binh sĩ Bối La nơm nớp lo sợ nói, vốn bộ dáng cùng hung cực ác không khỏi biến thành ngẩn ra, rung động rất nhiều, rồi là một bộ cung kính. Đúng lúc này, bọn họ dường như cũng kịp phản ứng: Ninh nhi không phải chính là Lạc Tướng quân sao?

Hai gã binh sĩ này biến đổi sắc mặt, Tiêu Hoằng tự nhiên thấy rõ ràng. Tuy nhiên, Tiêu Hoằng cũng không có phản ứng gì quá lớn, làm cho người ta có cảm giác biểu tình của hai người này, theo lý thường đúng là phải làm như thế.

Bước tới trước mặt binh sĩ Bối La, Tiêu Hoằng hơi nâng tay lên, chỉ chỉ vào hướng bên trong:

- Dẫn ta vào gập nàng!

Câu nói có thể nói vô cùng ngắn gọn, đây cũng là học theo Tang Hoành Vân, đối với người có thân phận thấp hơn mình, tuyệt không nói lời dư thừa.

- Cái này...

Một gã binh sĩ Bối La trong đó có chút do dự, Quyền Tàng rốt cuộc thân phận ra sao, hắn cũng biết, ngăn cản ư, tuyệt đối là không dám, nhưng nếu cứ như vậy cho đi vào, lại không hợp quy củ.

- Quyền Tàng đại nhân! Ngài chờ, ta thông báo một chút!

Một gã binh sĩ Bối La khác cực kỳ cung kính nói, tiếp theo liền xoay người thông qua Ma Văn thông tin, lấy liên lạc cùng Lạc Tuyết Ninh.

Nghe nói là Quyền Tàng, Lạc Tuyết Ninh cũng phi thường nể mặt, vội vàng đáp lại:

- Mau, mau, mời vào!

Lạc Tuyết Ninh làm như thế, mục đích phi thường đơn giản: chính là tận khả năng nâng cao Quyền Tàng, để cho mọi người có điều cố kỵ đối với Quyền Tàng.

- Đại nhân! Để ngài đợi lâu, thật có lỗi, mời ngài!

Gã binh sĩ Bối La cực kỳ cung kính nói, sau đó làm một cái thế tay “mời” Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng không lên tiếng trả lời, nhẹ đặt một bàn tay ở sau lưng, đi theo phía sau gã binh sĩ Bối La.

Giờ phút này Lạc Tuyết Ninh đang thảo luận về chi tiết tương quan tập kích Bệ Đồ. Nhất là Hách Tề rốt cuộc là chết như thế nào, điều này gần như là mơ hồ không biết, dù sao đương thời người có thể đạt tới thực lực như thế gần như không có.

Đúng lúc này, sau hai tiếng gỗ cửa, Tiêu Hoằng liền chậm rãi đi vào.

Nhìn thấy Quyền Tàng xuất hiện, Mặc Huyền cùng Mã Khảo ngồi ở trên trường kỷ, thần sắc thoáng hơi đổi sắc, trước đó thanh danh của Quyền Tàng đã như tiếng sấm vang bên tai bọn họ. Tuy nhiên, một nhân vật truyền thuyết lại gần gũi như thế, hơn nữa còn ở dưới ngọn đèn sáng ngời, đây vẫn là lần đầu tiên.

Về phần Quyền Tàng là đồ đệ của A Di La, Mặc Huyền rất tin tưởng không nghi ngờ; còn Mã Khảo hơi có chút hoài nghi, ở Phục Thản Để Quốc địa vị của hắn xem như tương đối khá cao, nhưng chưa từng nghe nói qua A Di La có đồ đệ giống như người này.

- Sư ca! Huynh đã tới! Vật muội muốn huynh chuẩn bị tốt rồi chứ?

Lạc Tuyết Ninh thật đúng là bày ra một bộ dáng tiểu bối, điềm nhiên hỏi.

Đúng lúc này, sĩ quan phụ tá của Lạc Tuyết Ninh
cũng rất thức thời, chuẩn bị một cái ghế tinh xảo đặt ở phía trên chủ vị cho Tiêu Hoằng. Dù sao Quyền Tàng đại danh đỉnh đỉnh thân là “sư ca” của Lạc Tuyết Ninh, ở trong này tự nhiên là địa vị cao nhất, cho dù là Mã Khảo cũng theo không kịp.

Tiêu Hoằng cũng không khách sáo, chậm rãi ngồi lên ghế, tiếp theo từ trong một hộp gỗ, lấy ra hộp gỗ nhỏ có chứa Hấp Bàn Chiến Văn, giao cho Lạc Tuyết Ninh.

Lạc Tuyết Ninh liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng một cái, mở ra vừa thấy, thần sắc hơi biến đổi, nàng rõ ràng có thể cảm giác được, Tiêu Hoằng nắm giữ về Để Văn càng thêm cao siêu.

Mã Khảo ở một bên tuy rằng thấy không rồ cụ thể Ma Văn trong hộp rốt cuộc là bộ dáng gì, nhưng khóe mắt vẫn nhìn thấy kỹ thuật Để Văn chiêu bài của A Di La.

Khóe mắt không khỏi hơi giật giật, thầm nghĩ trong lòng: “Hay là Quyền Tàng trước mắt này thật đúng là đệ tử không muốn người biết của A Di La?” Nhưng nhìn theo khía cạnh giao tế giữa hắn và Lạc Tuyết Ninh từ trước đến nay, Lạc Tuyết Ninh chưa từng đề cao Quyền Tàng lần nào, trước mắt nhìn thấy hai người này dường như đã là người quen cũ, hay là Quyền Tàng chỉ là một cái tên giả?

- Không nghĩ tới, tay nghề của sư ca lại tiến bộ trông thấy, đa tạ sư ca hỗ trợ!

Lạc Tuyết Ninh nói phi thường phối hợp, trong giọng điệu làm cho người ta có một loại cảm giác như một nữ nhi ngoan ngoãn, thật sự là muội muội của Tiêu Hoằng.

Đến ngay cả Tiêu Hoằng cũng bị hành động của Lạc Tuyết Ninh đâm ra tin tưởng mơ hồ.

Đương nhiên, lúc này Tiêu Hoằng cũng không có quên mục đích của mình, nói:

- Trong tay ta có thứ đồ chơi nhỏ bé hơi đáng giá, không biết sư muội có cảm thấy hứng thú hay không?

- Đồ chơi nhỏ bé?

Lạc Tuyết Ninh có hơi nghi hoặc, Tiêu Hoằng đưa cho nàng Hấp Bàn Chiến Văn, điều này còn nằm trong dự kiến của Lạc Tuyết Ninh, nhưng Tiêu Hoằng bày ra tư thái này, nàng có phần khó hiểu.

Ánh mắt Mã Khảo cùng thoáng hiện lên một tia sáng, lại một lần nữa dời ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng. Có thể nói, từ đầu đến cuối lời nói cử chỉ của Tiêu Hoằng đều rất đúng chỗ, lời nói rất ít, không có mảy may động tác dư thừa, nhưng hắn không biết rằng đó chính là bản sao của Tang Hoành Vân.

Tiêu Hoằng cũng không có quá nhiều úp úp mở mở, trực tiếp thảy hộp gỗ lên bàn trà:

- Nhìn xem đi, chúng trị giá bao nhiêu tiền?

Lạc Tuyết Ninh, Mã Khảo gồm cả Mặc Huyền liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng một cái, tiếp theo lại dời ánh mắt vào Lạc Tuyết Ninh.

Lạc Tuyết Ninh đầy nghi hoặc trong lòng, nhưng vẫn cẩn thận mở nắp hộp gỗ ra, bên trong tùy ý bày biện hơn hai mươi cái Ma Văn, trong đó cấp cao nhất đặt phía trên.

- Ma Văn?

- Cũ!

Mã Khảo cùng Mặc Huyền trước sau phát ra nghi hoặc như thế, tuy nhiên, ngay sau đó biểu tình lại đột nhiên biến sắc.

Bởi vì bọn họ đột nhiên nhận ra một cái Ma Văn cấp Ngự Sư trong đó là của Hách Tề mà bọn họ điều tra biết từ lâu, cũng không biết rõ vì sao tên này chết.

Ma Văn của Hách Tề lại xuất hiện ở trong tay Quyền Tàng?

Trong nháy mắt, đây là ý tưởng chung trong lòng Lạc Tuyết Ninh, Mã Khảo và Mặc Huyền.

Mã Khảo cùng Mặc Huyền dường như ngay lập tức liền hiểu được, Hách Tề thực có thể đã chết vào tay Quyền Tàng. Quyền Tàng lấy những thứ này đến nói là giao dịch, còn không bằng nói là dùng một loại phương thức khác nói cho bọn họ biết, Hách Tề đã chết trong tay hắn.

Mà Lạc Tuyết Ninh biết rõ chân tướng, trong lòng lại càng nghi hoặc thật lớn. Nàng biết rõ về thực lực của Tiêu Hoằng, xử lý Hách Tề ư, Tiêu Hoằng không có bản lãnh này, nhưng sao Ma Văn của Hách Tề lại rơi vào tay Tiêu Hoằng chứ?

- Những thứ này, nếu sư muội thích, có thể bán ra 3000 kim tệ đi, rất rẻ. Về phần cái này, sẽ hơi đắt một chút.

Tiêu Hoằng nhìn lướt qua ba người trên trường kỷ, cử chỉ không có bất kỳ rối loạn, khẽ đưa tay vào Ma Văn túi lấy ra Huyết Nhận Chiến Văn, đặt trên bàn trà.

Chiến Văn tính vĩnh cửu của Hách Tề?

Mặc Huyền cùng Mã Khảo trước đó đã hiểu biết rất thấu triệt về Hách Tề, trong lòng đột nhiên vừa động, không sai, cho dù là bọn họ địa vị trên cao, cho dù bọn họ là tướng lãnh trong quân đội, nhưng nhìn thấy Chiến Văn tính vĩnh cửu cũng không khỏi không động tâm, bởi vì cái này thật sự rất quý hiếm.

Hơn nữa không phải có tiền là có thể mua được, thường thường chính là Ngự Văn Giả cả đời sống trong chiến đấu mới có.

Cho dù là trong Thánh điện kỵ sĩ đoàn, đại bộ phận thành viên cấp Ngự Sư, trong tay cũng không chắc có Chiến Văn tính vĩnh cửu.

Đối với vật ấy, Lạc Tuyết Ninh còn thiếu một cái, nhưng đối với Mã Khảo dường như biến thành hấp dẫn thật lớn.

- Không thể tưởng được sư ca phát tài như thế, chi hy vọng không cần tính mắc quá nha!

Lạc Tuyết Ninh như trước cười tủm tỉm nói, nhưng trong lòng đã quay cuồng không thôi. Nàng dám tin tưởng Hách Tề tuyệt đối không phải Tiêu Hoằng đánh chết? Vậy thì là ai? Mà sạch sẽ lưu loát xử lý một nhân vật cấp bậc Ngự Sư như vậy?

“Bóng đen!”

Có phỏng đoán như thế, trong lòng Lạc Tuyết Ninh bắt đầu trở nên nổi sóng cuồn cuộn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện