Đảo mắt, thời gian đã tới sáng sớm, trải qua một đêm nghỉ ngơi, Tiêu Hoằng liền dẫn theo bốn chiếc Ma Văn hạm xuất phát, lặng yên không một tiếng động rời Hải Lam Tinh.
Một giờ sau, các chiến hạm khác của Bối La quân đoàn cũng đều lao ra tầng khí quyển Hải Lam Tinh, gấp rút tiếp viện cho chiến tuyến Tây Cương.
Về phần Tiêu Hoằng suất lĩnh hạm đội, lúc này lặng yên không một tiếng động, tiến lên bên trong lãnh thổ quốc gia Phục Thản Đế Quốc. Các Tinh Môn Hạm trên đường, trước đó đều đã thương lượng tốt, Tinh Môn Hạm trưởng không được truy hỏi bất kỳ điều gì.
Dựa theo kế hoạch suy tính, từ Phục Thản Đế Quốc xuất phát nếu hết thảy thuận lợi thì nhanh nhất cần thời gian một tuần, xấp xỉ với hành trình của Long Kỳ quân đoàn lúc trước.
Đồng dạng lặng yên không một tiếng động tiến đến Ba Nhĩ Cộng Hòa Quốc, không thể tiếp tục sử dụng Tinh Môn Hạm, chỉ có thể dùng tốc độ cao nhất bay đi.
May mà, bên trong Cụ Phong Hào có được Ma Văn thăm dò siêu cường, ở khu vực xa lạ cũng có thể bảo trì tốc độ cao, chính là lợi khí đánh lén đó, lần này Tiêu Hoằng sẽ phục chế theo cách làm của Long Kỳ quân đoàn.
Tuy rằng chuẩn bị ít nhiều có chút vội vàng, nhưng Tiêu Hoằng đối với hành động lần này có niềm tin tuyệt đối, chắc chắn sẽ thành công.
Đảo mắt, thời gian hai ngày vội vàng trôi qua, Tiêu Hoằng suất lĩnh hạm đội Bối La vòng qua Ba Nhĩ Cộng Hòa Quốc, đợi cửa ải giữa các tinh kia không còn tác dụng nữa, lặng yên không một tiếng động tiến vào cảnh nội Ba Nhĩ Cộng Hòa Quốc, như trước vẫn duy trì tốc độ siêu cao.
Nếu so với Long Kỳ quân đoàn lúc trước, Tiêu Hoằng suất lĩnh hạm đội Bối La có ưu thế tuyệt đối, đó chính là không cần quá quan tâm tới Ma Văn trinh trắc thăm dò, bột phấn Lăng tinh có tác dụng ngụy trang hữu hiệu.
Đối với hành động của Tiêu Hoằng lần này, Duy Lâm Công Quốc gần như không biết rõ tình hình chút nào, không nói đến mức độ giữ bí mật của Tiêu Hoằng , đơn thuần nói về tính hợp lý sau trận chiến, quân đoàn Thiên Dực thứ 5 bị thương nặng, Bối La quân đoàn đồng dạng tổn thương thảm trọng, dựa theo lẽ thường mà nói, thời điểm này Tiêu Hoằng hẳn là đi hưởng thụ vòng hào quang của kẻ chiến thắng, đồng thời cho Bối La quân đoàn tu dưỡng một thời gian.
Nói đúng ra thời điểm này, bất kể bất luận là kẻ nào, đều không thể tưởng tượng, Bối La quân đoàn lại chỉnh hợp ra 3500 quân tiến hành hành động đánh lén Hi Lạc Tinh.
Hà Long ở trong Bộ tổng chỉ huy Hi Lạc Tinh, vừa mới trò chuyện xong với Bệ Đồ, biết được tin tức có “giá trị” nhất đó là: Kiều Cáp Đặc người lãnh đạo trực tiếp của quân đoàn Thiên Dực thứ 5, biết được quân đoàn Thiên Dực thứ 5 yêu thích trong lòng hắn đã hành động thất bại, thương vong quá nửa, hắn như điên lên rồi. Nhất là còn nghe nói, A Tư Mạc Đan bị Tiêu Hoằng khích một câu, lại tức đến hộc máu.
Ngay cả Thụy Lạp Tinh Quần Quốc đều bị chấn động rất mạnh, toàn bộ quân đội sở hạt đều đã đặt Tiêu Hoằng trở thành tội phạm chiến tranh trọng yếu của Thụy Lạp Tinh Quần Quốc, đứng hàng trước mười.
Hà Long ngồi trong sở chỉ huy, thấy hình ảnh Bệ Đồ biến mất, liền tiện tay ném Ma Văn thông tin qua một bên, hai đầu ngón tay không ngừng dùng sức xoa huyệt Thái Dương, vẻ mặt nghiêm trọng.
-Tướng quân! Tàn quân của quân đoàn Thiên Dực thứ 5 đã tiến vào tầng khí quyển Hi Lạc Tinh, ngài xem...
Một gã trợ thủ của Hà Long đi đến, thật cẩn thận hỏi, trên mặt đồng dạng lộ vẻ khó coi.
Nghe nói như thế, Hà Long không kềm được căng thẳng,không dám chậm trễ lâu, vội vàng đứng dậy phân phó:
-Cho bọn họ đậu lại ở khu neo đậu chiến hạm số 1, cho ưu đãi tuyệt đối!
Nói xong, Hà Long liền bước nhanh đi ra ngoài, chuẩn bị nghênh đón, đừng nhìn quân đoàn Thiên Dực thứ 5 bị Bối La quân đoàn giáng một đón thất bại trở về, nhưng Hà Long biết rõ cái gì gọi là “lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa”.
Đi vào khu số 1, Hà Long liền nhìn thấy mấy chiếc vận binh hạm có vẻ rách nát, ở dưới yểm hộ của hai chiếc Ma Văn chiến hạm đang chậm rãi hạ xuống, cuối cùng đậu lại phía trên khu neo đậu chiến hạm.
Tiếp theo có thể nhìn thấy rõ ràng, từng binh sĩ của quân đoàn Thiên Dực thứ 5 mặt xám mày tro, mình đầy thương tích chậm rãi đi ra. Tuy rằng miệng vết thương đều qua xử lý đơn giản, nhưng một số người thoạt nhìn vẫn là chật vật không chịu nổi, nhất là áo giáp vô cùng rách nát kia, so với bộ dáng hung hăng dọa người thời điểm ban đầu quả thực như hai người khác biệt.
Trên cơ bản, cho tới bây giờ, mọi người còn không thể tin quân đoàn Thiên Dực thứ 5 lại bị Tiêu Hoằng đánh cho thê thảm như vậy.
Vài phút sau, khi A Tư Mạc Đan ôm ngực đi ra, không khỏi khiến Hà Long biến sắc mặt, chỉ thấy trên mặt A Tư Mạc Đan không còn mảy may chút máu, môi tím đen, cả người cực kỳ tiều tụy. Vẻ uy nghiêm lúc trước đã không còn sót lại chút gì, cả người nhìn qua giống như già đi mười mấy tuổi.
- A Tư Mạc Đan Tướng quân! Ngài không có việc gì chứ?
Hà Long nhìn thấy bóng dáng A Tư Mạc Đan, vội bước lên mấy bước, bày ra một bộ dáng quan tâm thân thiết hỏi. Trước đó tự nhiên hắn đã biết được, A Tư Mạc Đan bị Tiêu Hoằng khích một câu, giận quá mới thành bộ dáng này.
Điều này cũng khó trách, dĩ vãng là Tướng quân bách chiến bách thắng, bị một tên tiểu quỷ đặt ở dưới thân chà đạp một trận, sau đó lại nói “đùa giỡn”, đổi lại là ai cũng không chịu nổi.
A Tư Mạc Đan hơi nhìn lướt qua Hà Long một cái, nhẹ nhàng vươn tay phất phất, sau đó suy yếu nói:
-Không sao, tu dưỡng vài ngày là khỏe, nhưng mối thù này... Còn có tên Tiêu Hoằng chết tiệt kia, ta hận không thể bắt hắn lăng trì lóc thịt!
Lúc nói chuyện, thân mình A Tư Mạc Đan lại không kềm được loạng choạng.
Thấy vậy, Hà Long vội bước lên phía trước đỡ A Tư Mạc Đan:
-A Tư Mạc Đan Tướng quân xin bớt giận, thắng bại là chuyện thường của binh gia, không cần canh cánh trong lòng. Hơn nữa ngài yên tâm, Hà Long ta không bao lâu nữa sẽ giáng cho tên Tiêu Hoằng một đả kích trầm trọng. Hiện tại chúng ta cần chính là, giấu tài, súc tích thực lực!
-Chuyện này cũng đừng đề cập nữa! Hiện tại nói đúng ra ta cần ở Hi Lạc Tinh nghĩ ngơi và hồi phục ba bốn ngày, sau đó sẽ lên phía Bắc quay về Thụy Lạp Tinh Quần Quốc nhận tội. Đối mặt với một quân đoàn cấp B mà bị đánh cho thành hình dáng này, phỏng chừng ta không trốn khỏi, nhất định phải bị trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc!
A
Tư Mạc Đan gằn từng chữ, mặt xám như tro tàn.
-A Tư Mạc Đan Tướng quân không cần để ý, trước kia ngài quân công hiển hách, nói vậy Nữ Vương bệ hạ sẽ xử lý giảm nhẹ, mà ngài nhất định sẽ Đông Sơn tái khởi. Nếu tương lai có một ngày ta bắt sống Tiêu Hoằng, nhất định sẽ giao cho ngài chính tay đâm chết hắn, cho hả mối hận trong lòng!
Hà Long an ủi nói, tiếp theo liền lệnh cho thuộc hạ, an trí tốt cho tướng sĩ quân đoàn Thiên Dực thứ 5, cho đãi ngộ theo cấp thượng tân.
Về phần A Tư Mạc Đan thì được mời về Sở điều trị trung tâm tịnh dưỡng.
Hình ảnh hạm đội Thiên Dực thứ 5 tiến vào Hi Lạc Tinh, tự nhiên có thể bị mắt nhìn trộm gắn ở hệ hằng tinh Hi Lạc dễ dàng bắt giữ, đồng thời hạm đội Bối La cũng tiếp nhận được.
Giờ phút này hạm đội Bối La vẫn kiêm trình ngày đêm, tiến lên bên trong lãnh thổ Ba Nhĩ Cộng Hòa Quốc.
Thông qua màn hình, nhìn hình ảnh quân đoàn Thiên Dực thứ 5 tiến vào trú ở Hi Lạc Tinh, trên mặt đám người Bì Nặc, Mục A đều nổi lên một chút vẻ nghiêm trọng. Thời điểm này quân đoàn Thiên Dực thứ 5 tuy rằng chỉ là tàn quân, nhưng nếu bọn họ vẫn dừng lại ở Hi Lạc Tinh, Bối La quân đoàn muốn giáng một kích đánh lén trí mạng, đồng thời toàn thân quay về, trên cơ bản không có khả năng.
Dù sao, hiện tại Bối La quân đoàn chỉ mang theo 3500 quân, hơn nữa là tác chiến bên trong lãnh thổ quốc gia Duy Lâm Công Quốc, đánh bất ngờ một quân đoàn thủ vệ của Hi Lạc thì còn dễ, nếu cộng thêm quân đoàn Thiên Dực thứ 5, vậy thì khó khăn rồi, mặc dù chiến thắng cũng đừng nghĩ toàn thân quay về.
-Trưởng quan! Ngài xem nên làm gì bây giờ?
Bì Nặc nhẹ giọng hỏi.
-Cái này đâu có gì? Quân đoàn Thiên Dực thứ 5 nghỉ lại ở Hi Lạc Tinh, điều này nằm trong dự kiến của ta! Yên tâm, bọn họ sẽ không dừng lại lâu, phỏng chừng chờ khi chúng ta tới, quân đoàn Thiên Dực thứ 5 đã rời đi rất lâu rồi!
Tiêu Hoằng ngồi trên ghế chủ tọa, hai tay chống cằm nói.
Trong đầu hắn vẫn đang suy nghĩ hành động lần này có gì sơ hở hay không, mỗi một chi tiết đều cần suy nghĩ mấy lần, nếu có tình huống ngoài ý muốn thì nên xử trí thế nào cho thích đáng nhất.
Cùng lúc đó, tin tức chiến bại của quân đoàn Thiên Dực thứ 5, cũng giống như sóng xung kích sau vụ nổ, bắt đầu với chiến tuyến Tây Cương làm trung tâm, rất nhanh lan tràn ra bốn phía. Trên cơ bản ở toàn bộ Nam Du Quận, thậm chí chiến tuyến Tây Nam, lúc này xem như thanh danh của Tiêu Hoằng nổi đình nổi đám.
Tin tức như vậy đương nhiên cũng không tránh khỏi truyền tới quân đội của Tân Cách Công Quốc.
Người chú ý tin tức này trước hết, tự nhiên là Lạc Tuyết Ninh.
Nàng đang ở Ngả Mỹ Tinh, thông qua đài tin tức quân sự Chiến khu Tây Nam, đầu tiên ánh mắt liền nhìn thấy mệnh lệnh ngợi khen Tiêu Hoằng, Tá Phu tự mình ký phát. Đầu chương trình, ở chỗ trung tâm tin tức chính, Tiêu Hoằng một đầu tóc bạc trắng, thân mặc bộ khôi giáp cũ kĩ, một tay nắm thành quyền.
Trải qua xử lý hình ảnh đặc thù, cả người Tiêu Hoằng nhìn qua cực kỳ cao lớn, trong ánh mắt lạnh như băng lại tràn ngập sát ý!
Mà ở dưới hình ảnh này ghi rõ một hàng chữ: Thần tích! Phục Thản Đế Quốc nơi sinh ra Thiếu tướng trẻ tuổi nhất!
Tiếp theo là báo cáo tự thuật tương quan của Tiêu Hoằng từ khi gia nhập Bối La quân đoàn. Giờ khắc này, có thể nói Tiêu Hoằng hưởng thụ vòng hào quang như là một anh hùng của Quân khu Tây Nam.
-Trời của ta a, người kia...
Lạc Tuyết Ninh nhìn màn hình trước mặt, chớp chớp mắt, lẩm bẩm. Nàng có chút không thể tưởng tượng, không lâu còn là một tên tiểu tử mao đầu, cộng thêm tiểu lão bản Tiêu Hoằng, đã nhanh chóng biến hóa thành Anh Hùng Đế Quốc, vầng hào quang này gần như che phủ cả Lạc Tuyết Ninh.
Tuy nhiên, tình cảm của Lạc Tuyết Ninh thật ra cũng không có gì phản đối, thuần túy là cảm thấy cao hứng thay cho “lão bằng hữu” Tiêu Hoằng này. Vẫn là câu nói kia, Lạc Tuyết Ninh là người thứ nhất nhìn ra tài hoa của Tiêu Hoằng, lần này, nên để cho những sư ca tràn ngập chê bai Tiêu Hoằng kia phải câm miệng rồi đây.
Sau khi nhận tin này, toàn bộ Vũ Nhuận Tinh hoan hô nhảy nhót vui mừng, Tiêu Hoằng là xuất ra từ Vũ Nhuận Tinh, Tiêu Hoằng đạt tới thành tựu hôm nay, khẳng định làm cho người Vũ Nhuận Tinh hãnh diện, mà một điểm trọng yếu hơn là, Tiêu Hoằng thành lập Tập đoàn Thiên Xà, sáng lập thương cơ, cũng giúp cho Vũ Nhuận Tinh dần dần thoát khỏi phong bế, thoát khỏi cục diện lạc hậu.
Thử hỏi một người như vậy, sao có thể không được mọi người kính yêu.
-A! Lạc Tướng quân! Không nghĩ tới ngài chú ý tới tin tức này.
Ngay lúc Lạc Tuyết Ninh mắt tỏa sáng, xem xét tần số chiến đấu của Tiêu Hoằng , bỗng nhiên phía sau Lạc Tuyết Ninh truyền đến một thanh âm, vừa quay đầu nhìn, đúng là Liêu Tự Trung quân trưởng Quân khu Tây Đình.
Cũng là người lãnh đạo trực tiếp của Lạc Tuyết Ninh, tuổi nhìn qua đã hơn sáu mươi, lông mi rất dài gần như kéo tới huyệt Thái Dương, nhìn qua không có tính linh hoạt hay uy nghiêm đặc biệt của Tướng quân chút nào, ngược lại làm cho người ta có một loại cảm giác phong trần thoát tục, chỉ là trong nét mặt ngẫu nhiên hiện lên vẻ tinh minh tháo vát.