Hiện giờ, chống đỡ cho binh sĩ Bối La tiếp tục chiến đấu được đó là lòng tin duy nhất: Tiêu Hoằng sẽ trở về, bọn họ phải sống sót, bọn họ là Anh
Hùng Đế Quốc, ít nhất đã từng là như thế!
Đối mặt với binh sĩ Bối La mặc hộ giáp tàn tạ, giống như ác lang xung phong liều chết công tới, Trát Gia Lạc đồng dạng ở trong đội ngũ không
kềm được thần sắc hơi biến đổi. Hắn không nghĩ tới, đều nước này rồi mà
lực ý chí của binh sĩ Bối La không ngờ cũng không bị suy sụp.
Rõ ràng đế quốc đã từ bỏ bọn họ, mà còn dám đối mặt với cường địch.
Quả thật Trát Gia Lạc không dám tưởng tượng, nếu như đặt quân đoàn Thiên Dực thứ 5 ở tình cảnh như vậy, binh sĩ của hắn sẽ có phản ứng như thế
hay không?
- Tiêu Hoằng rốt cuộc nhồi tư tưởng gì vào đầu những binh sĩ Bối La này?
Trát Gia Lạc thì thào tự nói:
- Tuy nhiên, đáng chết cũng phải chết!
Nói xong, Trát Gia Lạc hạ đạt mệnh lệnh, tiến hành theo hình thứ
huyết tẩy giết hại binh sĩ Bối La, để rửa sạch mối sỉ nhục của quân đoàn Thiên Dực thứ 5 từng lưu lại ở nơi này.
Trong khoảng khắc, binh sĩ Bối La liền triển khai liều chết so tay nghề với Liên hợp quân đoàn Thiên Dực của Mạc Tháp!
Song phương hoặc tiến hành vật lộn cận chiến, hoặc tiến hành công kích cự ly xa, toàn trường vô cùng thảm thiết.
Mạn Đạt ở trong bộ chỉ huy, thời điểm này tự nhiên có thể thông qua màn hình nhìn thấy nhất cử nhất động của binh sĩ Bối La.
- Tốt lắm, chính là như thế! Đám đần độn các ngươi này tốt nhất là đồng quy vu tận với quân đoàn Thiên Dực thứ 5!
Mạn Đạt nhìn binh sĩ Bối La chém giết thảm thiết, nhàn nhã nói. Đây
cũng là ý tưởng thực tế trong nội tâm hắn, về phần tín niệm chất chứa
trong lòng binh sĩ Bối La, Mạn Đạt vĩnh viễn không thể biết được.
Còn với dân chúng toàn Nam Du Quận mà nói, tuy rằng bọn họ không thể
biết được tình huống thật của chiến tuyến Tây Cương, nhưng lại hoàn toàn biết rõ tình hình ở hai chiến tuyến kia, có thể nói là vô cùng nghiêm
trọng.
Không có Tiêu Hoằng, giờ khắc này Duy Lâm Công Quốc dường như có vẻ
càng thêm điên cuồng, không thể nghi ngờ thời điểm này Tiêu Hoằng ở
trong lòng dân chúng, giống như là Định Hải Thần Châm của ba chiến tuyến ở Nam Du Quận.
Chính cái gọi là quốc nạn nhớ tướng tài, bởi vậy, giờ này khắc này
dân chúng Nam Du Quận càng thêm tưởng niệm Tiêu Hoằng, cá biệt có đài
tin tức Ma Văn thương nghiệp thậm chí còn phân tích, đến tột cùng là vì
sao Tiêu Hoằng mất tích.
Kết quả, những đài tin tức Ma Văn thương nghiệp này thuần một sắc bị
quân đội đóng cửa, chủ quản đài bị kết tội tiết lộ cơ mật tình báo, bị
bí mật mang đi.
Loại hành vi này làm cho dân chúng cảm thấy bất an: không thể nghi
ngờ đã làm cho dân chúng Nam Du Quận bắt đầu hoài nghi, Tiêu Hoằng mất
tích dường như cũng không phải là bất ngờ, mà là có âm mưu gì khác.
Đảo mắt, thời gian ba ngày vội vàng mà qua, nhìn lại trên Hải Lam Tinh, chiến đấu vẫn đang tiến hành thảm thiết như trước.
Ước chừng trải qua ba ngày kịch liệt giao chiến, ở dưới tình huống
không có bất ky tiếp tế tiếp viện, không có bất kỳ đồ quân nhu, mà lại
đối mặt với cường địch, Bối La quân đoàn rơi vào tổn thất thảm trọng.
Mặc dù sử dụng tất cả mọi khả năng, trong thời gian ba ngày đã bị tổn
thất ước chừng hơn 1000 người, trong đó 400 binh sĩ bỏ mình, 600 người
bị thương.
Ở tình trạng Ma Văn trị bệnh cực độ thiếu thốn, dược phẩm gần như
không có, không thể nghi ngờ là đả kích trí mạng. Đồng thời lần này đối
với Bối La quân đoàn, không thể nghi ngờ là một con số tử vong cực kỳ
thê thảm.
Điểm trọng yếu chí mạng là: Bối La quân đoàn ngày xưa cực kỳ đầy đủ
các loại tiếp tế tiếp viện, mà hiện nay gần như ngay cả bánh mì mốc meo
đều không có mà ăn.
Trái lại Liên hợp quân đoàn Thiên Dực Mạc Tháp tổn thất cũng không
nhẹ, nhưng tiếp tế tiếp viện trong vận tải hạm có thể nói tương đối dầy
đủ, nên dường như cũng không nóng nảy. Buổi tối ăn uống no đủ, nghĩ ngơi và hồi phục không thiếu gì. Ngày hôm sau tiếp tục chiến đấu với thân
thể khỏe mạnh.
Trên cơ bản chính là đang sử dụng chiến lược làm hao mòn đối phương,
với quyết tâm phải làm cho binh sĩ Bối La hao hết tinh lực chết ở chỗ
này.
Thời gian tới chính ngọ, ánh mặt trời tươi đẹp từ trên cao chiếu
xuống, lại nhìn nơi dừng chân số 5, gần sát sườn phía đông của Liên hợp
quân đoàn Thiên Dực Mạc Tháp, đã biến thành một đống hỗn độn.
Vừa mới trải qua một phen chém giết, nhìn lại quân chủ lực Bối La còn không tới 4000 người, mỗi một binh sĩ trên người đều phủ kín máu tươi,
nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như trước, chỉ có điều ở dưới sự sắc bén này
là tuyệt vọng vô tận.
- Hừ! Không thể tưởng được còn ngoan cường như vậy! Tuy nhiên, ngày
chết của các ngươi đã tới rồi, thời điểm này không ai có năng lực cứu
được các ngươi, đàn chó nhà có tang các ngươi này!
Trát Gia Lạc đứng ở trước đội ngũ, nhẹ nhành sờ sờ vết thương nhợt nhạt trên mặt, làm như không đáng quan tâm nói.
Ánh mắt nhìn ngay binh sĩ Bối La chỉ cách chừng hơn 100 thước, trên
người áo giáp đã rách mướp, một số mang trên mình lớp lớp vết thương,
nhưng chính là vẫn sừng sững không ngã!
Không thể phủ nhận, trải qua ba ngày chiến đấu như vậy, Liên hợp quân đoàn Thiên Dực Mạc Tháp bị thương vong cũng không ít hơn bao nhiêu so
với quân chủ lực Bối La, rất khó tưởng tượng đối mặt với công kích mãnh
liệt của liên hợp quân đoàn Thiên Dực Mạc Tháp, dưới tình huống không hề có tiếp tế tiếp viện như thế không biết binh sĩ Bối La làm thế nào đứng vững được.
Tuy nhiên may mà thời điểm này, binh sĩ Bối La đã kiên trì không được nữa rồi.
- La Kiệt! Chống cự đã là chuyện không còn ý nghĩa, ta khuyên các
ngươi tốt hơn là ngoan ngoãn nhận lấy cái chết là tố nhất, tiếp tục
chống cự chỉ làm cho các ngươi kéo dài thời gian thống khổ!
Trát Gia Lạc đời ánh mắt nhìn ngay La Kiệt, ánh mắt lãnh liệt nói.
- Thúc thủ chịu trói? Đừng mơ tưởng! Tiêu Hoằng sẽ trở về! Chỉ cần chúng ta còn một hơi thở, quân hồn Bối La vĩnh viễn tồn tại!
La kiệt gằn từng chữ, tuy nhiên giọng điệu của hắn đã có vẻ hư nhược
rồi. Trên thực tế, La kiệt cũng như tất cả binh sĩ Bối La đã một ngày
một đêm chưa có gì vào bụng, đồng thời còn phải luôn duy trì cường độ
chiến đấu cao vọt, với tình cảnh như vậy có thể nghĩ mà biết.
- A! Cho dù Tiêu Hoằng trở về thì làm được gì chứ? Chỉ bằng vào hắn
chỉ là một Ngự Sư cấp hai ư? Nói cho ngươi biết, cho dù Tiêu Hoằng đứng ở chỗ này, hôm nay cũng giống nhau là phải chết!
Trát Gia Lạc bỗng nhiên tăng cao âm lượng, sau đó hai mắt đột nhiên phát ra ra hung quang vô tận, ra lênh cho thuộc hạ:
- Sát!
- Báo cáo Trưởng quan! Có tình huống: trên bầu trời có hai chiếc Ma
Văn Chiến Hạm đang tiến vào tầng khí quyển Hải Lam Tinh, dường như là bộ đội tiếp viện!
Đoàn trưởng Đái Nhuận Trạch của Mạc Tháp quân đoàn bỗng nhiên báo cáo với Trát Gia Lạc.
" Chẳng lẽ trong long Mạn Đạt rốt
cục lại nổi lên một chút gọi là
lương tri? "Trát Gia Lạc thầm nghĩ trong lòng, tuy nhiên, cũng không có
tạm dừng lâu, lập tức ra lệnh cho thuộc hạ:
- Không cần suy đoán nhiều, hiện tai giết chết đám chó nhà tang trước mắt này rồi tính sau!
- Hiểu rõ!
- Rõ!
Binh sĩ Liên hợp quân đoàn Thiên Dực Mạc Tháp cao giọng đáp lại, khí thế tăng vọt.
Nhưng mà, gần như ngay thời điểm tất cả binh sĩ Thiên Dực Mạc Tháp
chuẩn bị ra tay, chuẩn bị cho binh sĩ Bối La một kích cuối cùng, bỗng
nhiên ngay lúc đó, chỉ cảm thấy có điều không thích hợp. Ngẩng đầu nhìn
lên, thần sắc mọi người đồng loạt lộ vẻ kinh dị, chỉ nhìn thấy trên bầu
trời không ngờ lại bắt đầu rơi xuống tuyết màu tím.
Nơi này ở vào bắc bán cầu, đúng là đầu thu, sao có tuyết rơi? Điều này thật quái dị!
Trát Gia Lạc nhìn thấy tuyết rơi màu tím như vậy, trong lòng lập tức
có dự cảm không tốt. Tuy nhiên, hắn phản ứng cũng rất đúng lúc, rất
nhanh truyền lênh:
- Không cần quản tới nó, trước xử lý binh sĩ Bối La nói sau!
"Ầm, ầm, ầm ầm ầm...."
Ngay lúc Trác Gia Lạc vừa mới phát ra mệnh lệnh như thế, trong nháy
mắt chúng binh sĩ Thiên Dực Mạc Tháp vừa mới cấp bước, chỉ thấy giữa
phía chân trời rậm rạp Bi mộ băng, Băng chi minh bia, giống như một hàng rào băng, trực tiếp phân cách giữa quân chủ lực Bối La và liên quân
Thiên Dực Mạc Tháp!
- Cái này... hàn băng màu tím!
Nhìn thấy thứ như thế, Trát Gia Lạc thậm chí mọi người ở bốn phía đều không kiềm lòng được bật thốt ra thành lời. Loại khối Băng màu tím cực
kỳ dồi dào này đại biểu cho cái gì? Bất kể là Trát Gia Lạc hay là binh
sĩ hai bên, tự nhiên đều biết rốt cuộc thứ này là của ai!
Gần như ngay lúc mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ thấy xa xa phía
chân trời, một bóng trắng lập tức từ trên cao hạ xuống, tốc độ cực kỳ
mau giống như một viên sao băng.
Chỉ trong nháy mắt, thân ảnh trắng toát này đã gần ngay trước mắt,
gần như sắp va chạm đến mặt đất, chỉ thấy thân ảnh áo trắng khẽ dang ra
hai tay, giống như hùng ưng giương cánh, Lưu Văn phát ra dòng khí cường
hãn làm cho bông tuyết màu tím ở chung quang lại lần nữa bùng lên bay
múa. Ngay sau đó, chỉ thấy người áo bào trắng này, hai chân khép lại vô
cùng nhẹ nhành đứng trên một khối Băng chi minh bia cao lớn.
Nhìn qua giống như một hình ảnh người điêu khắc rất thật, màu áo
trắng như tuyết, ở xa xa phản chiếu dưới ánh mặt trời tản ra hào quang
bảy màu huyền ảo, chỉ có tay trái hắn mang một cái bao tay màu xám, quần áo vô cùng hoa lệ, bởi vì có cái mũ liền áo thật lớn che phủ nên gương
mặt vẫn còn là một mảnh u tối.
Biến cố đột ngột như thế, tự nhiên cũng dẫn tới chú ý của Mạn Đạt.
Thông qua màn hình Mạn Đạt nhìn thấy người áo bào trắng xuất hiện,
nguyên vốn thần sắc thản nhiên không kềm được tối sầm xuống.
Thật ra nửa tiếng trước, Mạn Đạt cũng đã phát hiện hai chiếc Ma Văn
chiến hạm như bão táp bay đến chiến tuyến Tây Cương, chỉ có điều phía
trên thâm hạm có dòng chữ Hỏa Hồ quân đoàn, đồng thời sử dụng khẩu lệnh
chính là cơ mật tối cao do Cố Hoành Thần tự mình đặt ra, bởi vậy, Mạn
Đạt nghĩ lầm là bộ đội của Hỏa Hồ quân đoàn tăng viện
Chính là, khi Mạn Đạt nhìn thấy hai chiếc Ma Văn chiến hạm này điên
cuồng bay đến hướng Hải Lam Tinh, mới phát hiện có điều không thích hợp, nhưng muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi?
" Người này đến tột cùng là ai? Mà xen vào việc của người khác?" Mạn Đạt thầm nghĩ trong lòng.
- Người tới là người nào? Ngươi có biết hay không, ở trong này xen vào việc của người khác, chẳng khác nào muốn tìm chết!
Trát Gia Lạc nhìn bóng dáng Bạch y nhân kia, cố gắng trấn đinh hỏi, ánh mắt thì tràn ngập cảnh giác.
Lại nhìn Bạch y nhân đứng trên Băng chi minh bia cũng không có đáp
lại, chỉ là chậm rãi nâng lên cánh tay, từng chút từng chút một đưa lên
cái mũ liền áo trên đầu, rồi từ từ kéo xuống.
Một cái đầu bạc lập tức chiếu rọi trong tầm mắt mọi người.
Cái đầu bạc này hàm chứa ý nghĩa gì, không cần nói cũng biết. Ở chiến tuyến Tây Cương, hay ở Nam Du Quận cùng với Duy Lâm Công Quốc, cái đầu
bạc trắng này tuyệt đối là tượng trưng cho một người độc nhất vô nhị, đó chính là Tiêu Hoằng!
Nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Hoằng từng chút từng chút lộ ra ở trước mặt
binh sĩ Bối La đang đau khổ chống đỡ, chỉ thấy những binh sĩ Bối La chật vật không chịu nổi này, trong ánh mắt kiên nghị, bên trong hốc mắt đồng loạt toát ra một chút màu đỏ hồng: Giờ phút này bọn họ đã mong chờ rất
lâu lắm rồi.
Theo Tiêu Hoằng xuất hiện, quân chủ lực Bối La khổ sở chống đỡ phòng
tuyến cuối cùng trong nội tâm, giờ phút này cũng hoàn toàn sụp đổ.
- Trưởng quan!
Ngay lúc đám người La Kiệt đồng loạt bật thốt ra tiếng gọi, lại nhìn
tất cả binh sĩ Bối La đều đồng loại quỳ một gối xuống trước mặt Tiêu
Hoằng, thậm chí một số binh sĩ Bối La chịu đủ giày vò, đã khóc không
thành tiếng, trong lòng lại trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không ai có thể hiểu được, trước đó bọn họ rốt cuộc đã trải qua tra tấn như thế nào:
Tiêu Hoằng là tín niêm duy nhất của họ.