"Ngao! Ta cắn chết các ngươi!" - Long Nữ tức giận gầm lên, từ lỗ mũi của Ma Long phun ra hai ngọn lửa trắng bạc.
Nàng uốn lượn trên không trung, dùng chiêu thần long bài vĩ vung mạnh cái đuôi rồng vào tòa tháp.
"Rầm...! Rầm..." - Âm thanh vỡ vụn vang lên, cả tòa tháp rung chuyển, pháp trận bảo hộ lõm sâu vào bên trong, xuýt chút nữa thì đã bị phá hủy.
Đám tu sĩ Sát Lục Minh thấy vậy liền sợ tái mặt, đem toàn bộ ma lực trong người truyền vào trận pháp.
"Con quái vật này sao lại khỏe như vậy?"
"Không ổn! Tiểu Tiểu Khốn Tiên Trận sắp hỏng rồi."
"Đều là tại lũ ngu dốt các ngươi! Đang yên đang lành lại chọc giận Ma Long làm cái gì!" - Nữ chấp sự có khuôn mặt sầu khổ hét lớn.
Mỗi lần Long Nữ vung đuôi cả tòa tháp và trận pháp đều rung chuyển dữ dội, giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Đám tu sĩ kinh hoảng cực độ, liều mạng chống đỡ pháp trận để nó không sụp đổ.
Tòa tháp ở trung tâm Đồ Lục Thành nhìn thì bình thường, nhưng thực ra lại là một bảo vật có từ thời xa xưa, khi đó nó được dùng để giam giữ tiên nhân trong Tiên Ma Chiến thời thượng cổ.
Nhưng hiện tại hai phe Tiên Linh và Cổ Ma đã ký kết hiệp ước hòa bình, không có chiến tranh thì cũng chẳng có tù nhân, khiến tòa tháp rơi vào tình trạng bỏ hoang.
Đám chấp sự là lợi dụng Khốn Tiên Trận bên trong tòa tháp, tự nhốt mình vào bên trong để tránh tai họa bên ngoài.
Nhưng lúc này pháp bảo cổ xưa lại vang lên những tiếng kẽo kẹt, chân tháp sụt lún khiến đỉnh tháp chông chênh như sắp đổ xuống.
Đúng giữa lúc nguy nan nhất, ánh mắt gã đệ tử chân truyền lóe lên một tia tàn nhẫn.
"Các vị đạo hữu! Tháp sắp sập rồi! Ta có một cách để ổn định pháp trận, nhưng chư vị đạo hữu nhất định phải hỗ trợ thì mới có thể thành công." - Gã ta gằn giọng nói.
Những người khác nghe vậy thì mừng rỡ, liền lớn tiếng đồng ý.
"Đạo hữu có cách gì mau nói, bọn ta sẽ tận lực phối hợp."
"Cách gì cũng được! Đạo hữu mau dùng đi."
"Phiền các vị đạo hữu đem ma lực trong người truyền vào thứ này, nó là trận bàn có tác dụng khuếch đại cường độ pháp trận." - Gã ta ném ra một miếng ngọc hình vuông to bằng bàn tay, bên trên khắc rất nhiều phù văn kỳ quái.
Những người khác ngay lập tức làm theo, ma lực truyền vào khiến trận bàn sáng rực lên, phù văn trên miếng ngọc lập lòe nhảy múa.
Quả nhiên sau khi được trận bàn hỗ trợ, trận pháp rất nhanh ổn định trở lại.
"Hà chấp sự! Có thứ tốt như này vì sao không lấy ra từ sớm?"
"Thực là may mắn..."
Đám tu sĩ thở phào một hơi.
Chỉ riêng gã chân truyền đệ tử là sắc mặt vẫn u ám, trong mắt lóe lên một tia hiểm độc.
"Xoẹt...! Xoẹt...!Xoẹt..." - Từ trong cổ tay áo của hắn ta phóng ra ba thanh phi kiếm màu đen, trong chớp mắt chém lên cổ ba tu sĩ ở gần mình nhất.
Ba người này tâm cảnh buông lỏng, hoàn toàn không nghĩ đến việc bị đánh lén, khi thủ cấp rơi xuống đất thì hai mắt vẫn trợn trừng không hiểu vì sao lại chết.
"Hà chấp sự! Ngươi đây là có ý gì?" - Những chấp sự khác giật mình, đồng loạt tế ra phi kiếm và pháp bảo phòng ngự.
Ba cỗ thi thể không đầu ngã nhào, máu tươi giống như núi lửa phun bắn khắp phòng.
Quỷ dị là tất cả máu tươi sau khi tuôn ra đều chảy về phía trận bàn, tăng thêm sức mạnh cho nó.
"Ảo Ma Bàn của ta là pháp bảo chí hung chí tà, tuy dùng ma lực là có thể thôi động, nhưng muốn duy trì lâu dài nhất định phải sử dụng sinh mạng của tu sĩ huyết tế."
"Cả tòa Khốn Tiên Trận trong tháp cũng vậy, chỉ có huyết tế mới có thể phát huy ra sức mạnh chân chính."
"Ta làm như vậy không có ý gì khác, chỉ là để bảo toàn tính mạng cho tất cả chúng ta, cảm phiền chư vị đạo hữu thứ lỗi." - Gã chân truyền đệ tử chắp tay nói, giọng thì nghe giống như ăn năn hối lỗi, nhưng ba thanh ma kiếm lượn vòng trên không, sẵn sàng bổ xuống đầu mấy tên chấp sự.
Đám người ở đây đều là lão ma sống hơn vạn năm, rất nhanh đã hiểu được lợi hại bên trong chuyện này.
"Hà chấp sự làm việc quyết đoán khiến người bội phục! Chỉ cần hôm nay thoát được một kiếp, ta đảm bảo sẽ giữ kín miệng của mình."
"Hai tên rác rưởi và ả tiện nhân này ta nhìn đã không vừa mắt, dùng chúng làm vật tế quả là hảo diệu."
"Đạo hữu không cần áy náy, người không vì mình trời tru đất diệt, tu sĩ chúng ta càng là cùng trời cao tranh đoạt, chỉ trách ba vị đạo hữu kia số mệnh không tốt, không thể trách chúng ta được."
Ba gã chấp sự lên tiếng giảng hòa, đồng thời lui ra xa khỏi gã chân truyền đệ tử.
Những người khác cũng lui ra xa, Cổ Ma Tộc tự tư tự lợi sẽ không ai vì người chết đòi lại công đạo.
Khốn Tiên Trận sau khi nuốt chửng máu thịt chân nguyên của ba tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, hào quang trận pháp đại thịnh, những tia năng lượng đỏ đen xen khẽ vào nhau, cả tòa tháp vững vàng kiên cố.
Long Nữ thấy vậy thì tức giận vô cùng, rõ ràng sắp đánh vỡ được trận pháp thì nó lại khôi phục.
"Thật là tức chết mà! Pháp trận rách nát! Nếu có Tà Huyết ở đây hắn chắc chắn sẽ giết người cho ta ăn."
"Trận pháp mạnh bao nhiêu hắn cũng dùng một thương là có thể chọc thủng."
Long Nữ ấm ức nghĩ thầm trong đầu, cảm thấy khó hiểu vô cùng, rõ ràng cứ tàn sát sạch sẽ là xong, không biết vì sao Ác Quỷ Máu lại kêu nàng và