Thi Thi bay lơ lửng trên bầu trời, đôi cánh màu xanh giống như cánh chim, được rệt từ những sợi lông vũ xanh biếc, trông hơi có chút xác xơ.
Vẻ mặt nàng ảm đạm không biểu cảm, nhìn dòng sông máu đang cuộn trào.
Trời vẫn mưa không ngừng, bốn phía Đồ Lục Thành bị trận pháp vây khốn khiến mực nước dâng càng ngày càng cao, đem cả tòa thành nhấn chìm những con đường đều đã biến thành dòng sông, những mái nhà lụp ngụp trong biển máu.
Phần lớn tu sĩ trong thành đều đã tử vong, chỉ còn lại những bộ áo quần trôi lềnh bềnh trên mặt nước.
Nhưng cũng có những kẻ may mắn vẫn còn sống sót, đó là các nhóm tu sĩ Đại Thừa Kỳ, bọn chúng tụ tập lại cùng nhau ngồi trên những con bè gỗ được chế tạo tạm thời bằng mái nhà, cùng hợp lực thi triển trận pháp chống lại huyết linh trong bể máu.
"Nhìn kìa có người!"
"Tiên tử! Cứu chúng tôi với!"
Vài người nhìn thấy Thi Thi liền lớn tiếng hô hoán cầu cứu.
Trong mắt bọn chúng Thi Thi nhất định là cường giả của Thất Sát Tông đến cứu viện, chỉ tiếc là bọn chúng đoán sai.
Khóe miệng mỹ nhân khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười rạng rỡ, Thi Thi quả thực là nữ thần nhưng là thần chết.
Trong mắt nàng mọi sinh vật sống đều là đang phải trải qua đau khổ, thế gian này chính là địa ngục.
Chỉ có cái chết mới có thể cứu rỗi những linh hồn đau khổ, giúp họ ra đi trong thanh thản.
Vậy nên trước khi giết người hay thấy có người chết nàng đều sẽ cười rất vui vẻ.
"Mẹ! Hãy dùng ánh sáng của người để gột rửa cho những kẻ này, kết thúc sự đau khổ của bọn chúng, để chúng vĩnh viễn có thể yên nghỉ." - Âm thanh chú ngữ vang lên từ miệng Thi Thi, giống như đang trò chuyện với một sinh vật vô hình.
Nàng vừa dứt lời thì bầu trời giống như bị thứ gì xé toạc, từ trong hư không vươn ra những cánh tay.
Những thứ này giống hệt như tay người chết, làn da nhợt nhạt héo úa còn mọc ra rất nhiều sợi lông màu xanh lục.
Đám tu sĩ ngồi trên bè biến sắc, ai nấy cũng kinh hoảng tột độ.
"Thứ...!Thứ gì..."
"Cứu mạng...!Ta không muốn chết..."
Âm thanh la hét thất thanh vang lên, những cánh tay của Tử Thần dễ dàng xuyên thủng qua trận pháp giống như đâm xuyên một tờ giấy mỏng.
Chúng tóm lấy những tên tu sĩ rồi kéo thẳng lên bầu trời, từ từ thu vào bên trong khe nứt.
Từ phía dưới có thể nhìn rõ gương mặt tuyệt vọng trước khi chết của bọn họ, nghe được những tiếng gào khàn đặc.
Nhưng một khi đã bị kéo vào trong khe nứt thì tất cả sẽ im bặt, không còn nghe hay nhìn thấy gì nữa.
Chỉ có gương mặt vặn vẹo tràn ngập đau khổ là vẫn ám ảnh những người bên dưới.
"Mau chạy! Chia ra mà chạy!" - Một gã tu sĩ kịp thời phản ứng, hắn ta hét to rồi tế ra phi kiếm lao ra ngoài.
Những giọt mưa máu lập tức dính lên người hắn ta, nhanh chóng ăn mòn da thịt.
Nhưng lúc này hắn ta mặc kệ tất cả, chỉ lo cắm đầu chạy trốn.
Nhưng bay chưa được bao xa thì trước mặt hắn bất ngờ xuất hiện một vết nứt, một cánh tay lông lá ùa ra ngoài tóm chặt lấy chân của hắn.
Gã tu sĩ trong mắt lóe lên một tia tàn độc, tự mình điều khiển phi kiếm chém đứt chân mình, dùng tay ôm lấy phi kiếm tiếp tục bỏ chạy.
Bàn tay tử thần sau khi chụp hụt con mồi, liền ném cái chân gãy đi, một lần nữa đuổi theo.
Lần này gã tu sĩ bị chụp mạnh vào cổ, cảm giác lạnh lẽo thấu xương truyền từ bàn tay vào gáy của hắn.
Tay chân thì hắn có thể chặt bỏ để chạy trốn, nhưng đầu thì có thể chặt sao? Không có chân thì vẫn sống nhưng không có đầu thì nhất định sẽ chết.
"A!!!!!" - Gã tu sĩ sắc mặt trắng bệch, hắn há miệng hét lên thật to rồi trơ mắt để cho bàn tay kia kéo mình vào cõi vĩnh hằng.
Những kẻ khác dù cố gắng chạy trốn nhưng kết quả đều giống nhau, không một ai có thể chạy thoát khỏi thần chết.
Thi Thi nhìn những cánh tay lui trở về hư không, nụ cười trên gương mặt nàng cũng biến mất.
Ánh mắt thẫn thờ vô hồn, tiếp tục bay lơ lửng một cách vô định tìm kiếm những người còn sống.
Bên trong chấp sự đường bởi vì Ác Quỷ Máu yêu cầu mật đàm, mà hai vị trưởng lão cũng sợ đắc tội tân đường chủ nên đều răm rắp nghe theo.
Hai lão đem trận pháp mở ra, hoàn toàn phong bế chấp sự đường với bên ngoài.
Khiến cho Đồ Lục Thành máu chảy thành sông, tu sĩ trong minh chết sạch mà hai lão vẫn không hề hay biết.
Còn vui vẻ đàm đạo với Ác Quỷ Máu, chỉ cho đến khi nó cởi bỏ mặt nạ và áo choàng thì hai lão mới thất kinh, biết rằng mình bị đùa bỡn nãy giờ.
Nhưng hai lão ma vạn năm rất nhanh đã định thần lại, đầu óc vừa chuyển liền có biện pháp ứng đối.
"Lão U! Tên Huyết Họa Giả này là tu sĩ bị thượng giới truy nã, tuy tu vi bị pháp tắc áp chế nhưng thực lực vẫn rất mạnh."
"Chúng ta hai bộ xương già e là đánh không lại hắn, lát nữa ta tung lão hứng dùng thủ đoạn cường ngạnh dọa lui hắn ta, đồng thời thông báo cho Tông Chủ đại nhân." - Bạch Cốt lão tổ truyền âm.
U Huyền cùng lão quen biết nhiều năm, rất nhanh đã hiểu ý của lão.
Ông ta nhanh chóng lui ra phía sau, trong tay xuất hiện một cái trận bàn đen nhánh, bắt đầu ấn niệm pháp quyết.
"Huyết Họa Giả! Khá khen cho lá gan của ngươi! Biết bị bọn ta truy sát còn dám chui đầu vào lưới."
"Lần này ngươi tới đúng dịp, chư vị đạo hữu và ba vị tông chủ đều đang ở trong thành, lần này ngươi mọc cánh cũng khó thoát!" - Bạch Cốt gầm lên, trên gương mặt già nua hiện lên vẻ đắc ý.
Từ trong cổ họng khô khốc của lão phát ra âm thanh kỳ quái, toàn bộ xương cốt trên người kêu răng rắc.
Cơ thể ông ta hóa thành khổng lồ, thân cao hơn năm trượng, toàn thân to lớn oai nghiêm, đỉnh đầu chạm đến tận nóc nhà.
Bạch Cốt lão tổ lúc này trên người không còn chút da thịt nào cả, cốt xương trắng toát bị những ngọn lửa màu đen bao phủ.
Một tay ông ta cầm cốt kiếm, một tay cầm khiên xương, trông giống hệt như một cỗ khô lâu chiến binh.
"Keng!!!" - Lưỡi cốt kiếm bổ mạnh về phía Ác Quỷ Máu, nhưng chỉ chém trúng sàn nhà.
Ác Quỷ Máu thân ảnh phiêu hốt, khẽ lách người liền đã né được.
"Lão ma ngươi là muốn quỵt nợ sao? Không phải đã nói rõ chỉ cần xác nhận thủ cấp là thật thì sẽ trả tiền? Tại sao giờ lại trở mặt?" - Ác Quỷ Máu lớn giọng chất vấn.
"Huyết Họa Giả! Ngươi là tham tiền đến mức điên rồi đúng không? Biết bị bọn ta truy nã còn dám đến tận cửa đòi tiền."
"Lão phu đã thông báo cho Tông Chủ đại nhân! Chỉ cần cầm chân ngươi một lúc là có thể lĩnh trăm vạn ma thạch." - U Huyền lão tổ nắm chặt một cái lệnh bài màu đen, hắng giọng gằn lên.
Từ đỉnh đầu của U Huyền lão tổ phóng vọt ra một thanh cự kiếm đen ngòm, huyễn hóa thành một đầu hắc long, nhe nanh múa vuốt công tới.
Hai lão trong lòng e ngại Ác Quỷ Máu vô cùng, nhưng ngoài mặt thì tỏ ra hết sức hung hãn, giống như hổ đói đang nhìn cừu non.
Diễn một bộ ta hung ta ác cho sắc quỷ xem, hòng đem nó dọa sợ.
Chỉ tiếc Ác Quỷ Máu đã biết tỏng ý đồ của hai lão, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
"Bạch Cốt U Huyền! Hai lão già các ngươi định tấu hài sao, Ác Quỷ Máu ta không phải kẻ nhát gan.
Không muốn chết thì giao ra ngàn vạn ma thạch, không thì chôn xương ở đây đi." - Ác Quỷ Máu cười phá lên chế giễu.
"Ngu dốt! Chết đến nơi còn dám lớn tiếng với bọn ta!"
"Không biết trời cao đất dày! Đồ Lục Thành có viễn cổ Tru Tiên Trận, hôm nay nhà ngươi khó lòng thoát chết!"
Hai vị trưởng lão kẻ tung người hứng, hung ác đe dọa một phen.
Cái việc khua môi múa mép này xem thì rất là kỳ cục, nhưng trong chiến đấu thường có đặc hiệu rất lớn.
Không cần thiết phải thực sự hù dọa được đối phương, chỉ cần khiến trong lòng hắn sinh ra nghi hoặc thì đã là thành công.
"Hai lão già các ngươi mới không biết sống chết! Trước tiên giết chết hai ngươi, sau đó lại tìm tài bảo." - Ác Quỷ Máu cười gằn một hồi.
Hai vị trưởng lão nghe vậy thì biến sắc, nhưng cũng không tin lời