Khách sạn cần tìm nằm ở Roppongi.
Sau khi gặp được Utsumi Kaoru ở sảnh khách sạn, Kusanagi quyết định tới văn phòng để lấy thông tin từ hai nhân viên biết rõ về tình huống ấy. Đó là nhân viên lễ tân làm thủ tục nhận phòng cho Koshiba Akiho và nhân viên hành lý đã phát hiện thi thể của cô.
Theo lời Yoshioka, một nhân viên lễ tân có vẻ điềm tĩnh, Koshiba Akiho nhận phòng vào khoảng sau 11 giờ đêm ngày 20 tháng Tư năm ngoái. Căn phòng suite đó có giá mười vạn yên một đêm và cô ấy đã trả mười ba vạn yên tiền đặt cọc bằng tiền mặt, sau đó tự lên phòng một mình.
"Cô ấy đăng ký bằng tên thật à?"
Trước câu hỏi của Kusanagi, Yoshioka khẽ lắc đầu và đưa ra một bản photocopy. Có vẻ là bản sao của phiếu thông tin khách hàng.
"Tên như thế này ạ."
Trên đó viết tên "Yamamoto Yoshiko" và địa chỉ nơi ở thuộc quận Chiyoda. Koshiba Akiho chưa từng sống ở Chiyoda. Có điều trụ sở chính của Thời báo Meisei lại nằm ở đó. Có lẽ đây là địa chỉ nơi ấy nhưng đã điều chỉnh đôi chút.
"Đó là lần đầu tiên cô ấy ở khách sạn này à?"
Trước câu hỏi này, Yoshioka không hẳn là khẳng định.
"Dưới tên này thì là lần đầu tiên. Bởi tên này không được lưu trong dữ liệu của khách sạn. Có điều, trước đó cô ấy cũng từng ở đây rồi. Tình cờ lần đó tôi lại là người làm thủ tục nhận phòng nên vẫn nhớ. Ngoài tôi còn có vài người từng nhìn thấy cô ấy."
Có lẽ do tính chất nghề nghiệp nên họ giỏi nhớ mặt khách hàng chăng?
"Tức là Koshiba Akiho thường xuyên đến khách sạn này? Và mỗi lần lại dùng một tên khác nhau?"
"Cá nhân tôi nghĩ như vậy."
Kusanagi gật đầu. Anh đã hiểu được sự tình.
"Lúc nhận phòng, cô ấy có gì lạ không?"
"Chuyện đó," nét mặt Yoshioka tỏ vẻ u buồn. "Cô ấy có vẻ khó chịu ở đâu đó. sắc mặt cũng không được tốt, tôi nhớ mình đã hỏi cô ấy có ổn không. Tuy cô ấy nói mình không sao nhưng có lẽ lúc ấy đã không ổn rồi."
Kusanagi gật đầu rồi nhìn sang nhân viên phục vụ. Cậu ta có lẽ khoảng hơn 20 tuổi, giói thiệu tên mình là Matsushita.
"Cậu đến phòng đó vào khoảng mấy giờ?"
"Khoảng 1 giờ chiều ngày hôm sau. Giờ trả phòng là 12 giờ trưa nhưng không liên lạc được qua điện thoại nên tiếp tân bảo tôi đi xem tình hình thế nào..."
"Cậu đến thì cô ấy đã chết rồi à?"
Matsushita rụt cằm lại, vẻ mặt căng thẳng.
"Cô ấy nằm duỗi người trên giường. Ga giường bị máu nhuộm đỏ, thấy vậy tôi vội vàng gọi cho quầy tiếp tân."
Chắc cậu ta kinh ngạc lắm, Kusanagi thông cảm với nhân viên hành lý trẻ tuổi.
"Lúc ấy tôi lỡ nói qua điện thoại là khách hàng bị sát hại. Bởi tôi đinh ninh là cô ấy bị đâm bởi dao hay cái gì đó tương tự. Thế nên xe cảnh sát cũng đến, náo loạn lắm... Kết quả sau đó tôi bị cấp trên sạc cho một trận." Matsushita so vai vẻ như áy náy.
Cũng phải thôi, Kusanagi thầm nghĩ. Trong nhóm cảnh sát hình sự còn non kinh nghiệm, không ít người thấy máu chảy nhiều là mất bình tĩnh.
Diễn biến sau đó thì anh đã hiểu đại khái nhờ xem tài liệu của Utsumi Kaoru. Nhân viên cấp cứu cho hay, do xác nhận được tình trạng tử vong nên thi thể được chuyển tới trụ sở cảnh sát khu vực thay vì đến bệnh viện. Tuy nhiên, vì xác định đó không phải là một vụ tự sát hay bị gϊếŧ hại mà là đột tử do mất máu quá nhiều vì vỡ ống dẫn trứng nên cảnh sát nhận định vụ việc không có tính chất vụ án hình sự.
"Hình như thường thì ít khi phụ nữ lại trọ ở phòng kiểu đó một mình nhỉ?" Kusanagi vừa nói vừa nhìn cả Yoshioka và Matsushita.
"Đúng như anh nói," Yoshioka đáp. "Tôi nghĩ, biết đâu có ai đó đã ở cùng cô ấy. Nhưng tôi chỉ có thể trả lời mình không biết gì về việc này cả. Không phải chúng tôi giấu giếm mà vì khách sạn là một nơi như vậy."
"Tôi hiểu. Vậy, còn một điều cuối cùng," Kusanagi giơ ngón tay trỏ lên và nhìn sang Utsumi Kaoru đang ngồi bên cạnh.
"Người này đã từng đến đây hay chưa?" Utsumi Kaoru đặt tấm ảnh xuống trước mặt hai người đó.
Matsushita nghiêng đầu nghĩ ngợi nhưng Yoshioka liền gật đầu. "A, người đàn ông này ấy à?"
"Cô biết anh ta?" Kusanagi hỏi.
"Anh ta đến vào cuối tháng trước. Người ấy nói, vì đang thu thập thông tin liên quan tới cái chết của người phụ nữ vào tháng Tư năm ngoái nên muốn hỏi thông tin chi tiết. Nghe cách nói thì có vẻ anh ta biết chuyện đó qua mạng Internet."
"Vậy cô trả lời thê nào?"
"Tôi bảo do đó là chuyện liên quan tới vấn đề riêng tư nên tôi không thể nói rõ được, ngoại trừ với gia quyến của người đã mất. Tôi chỉ nói rõ rằng cô ấy không phải mất do tai nạn mà do bị bệnh."
"Cũng phải."
Đối với bên khách sạn mà nói, tử vong do tai nạn và do bệnh tật có sự khác biệt rất lớn. Có lẽ riêng điểm ấy thì cô ấy muốn làm rõ.
Dù sao đi nữa, Nagaoka Osamu và Koshiba Shingo rõ ràng có dính dáng đến nhau, và sự liên hệ này có liên quan tới cái chết của Koshiba Akiho.
"Cô có nhắc tới gia quyến của người đã khuất," Utsumi Kaoru nói. "Cô có từng gặp họ không? Người thân của cô gái đã mất ấy."
"Không, tôi chưa gặp, nhưng..." Yoshioka nhìn Matsushita.
"Tôi đã gặp cậu em trai." Matsushita nói.
"Lúc nào thế?" Kusanagi hỏi.
Matsushita nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Tôi nhớ là vào khoảng tháng Năm năm ngoái, quầy lễ tân gọi điện cho tôi báo cậu ấy muốn biết tình hình lúc chị gái qua đời nên chúng tôi đã ngồi nói chuyện trong căn phòng này."
"Hai người đã nói những gì?"
"Không có gì to tát cả. Chỉ là tình trạng bên trong căn phòng, rồi số phòng... Xin lỗi, vì chuyện cũng khá lâu rồi nên tôi đã quên nội dung chi tiết."
"Có phải người này không?" Kusanagi cho anh ta xem tấm ảnh chân dung của Koshiba Shingo đã được dán trên sơ yếu lý lịch.
"Đúng vậy," Matsushita đáp.
Nhóm Kusanagi cảm ơn hai người rồi rời khỏi căn phòng.
"Vấn đề là người đàn ông kia nhỉ," Utsumi Kaoru vừa bước đi vừa nói. "Koshiba Akiho đã bí mật hẹn hò ai đây?"
Cô mặc định luôn đó là việc hẹn hò bí mật nhưng Kusanagi cũng không có ý kiến khác.
"Để người phụ nữ nhận phòng bằng tên giả, sau đó mới trực tiếp lên phòng. Có vẻ là kiểu người khá thận trọng đấy. E là người đã có gia đình. Cũng có nghĩa là họ nɠɵạı ŧìиɦ."
Utsumi Kaoru bất chợt dừng lại, cô chỉ tay về sảnh chờ thang máy.
"Sao thế?" Kusanagi hỏi.
"Tôi đã để ý trong lúc đợi anh Kusanagi, hình như sử dụng thang máy đó là có thể trực tiếp lên phòng từ bãi đỗ xe dưới tầng hầm."
"Ồ, ra vậy," Kusanagi gật đầu. Anh hiểu cô muốn nói gì.
"Tóm lại," Utsumi Kaoru tiếp tục. "Đây là một khách sạn vô cùng thuận tiện đối với những ai muốn hạn chế tối đa việc giáp mặt với những vị khách khác hoặc với nhân viên ở đây."
"Lý do khiến Koshiba Akiho và người kia chọn khách sạn này chắc cũng nằm ở điểm đó rồi." Kusanagi tiếp lời cô. "Đối phương là người của công chúng."
"Vâng. Và anh Nagaoka thì từ độ mùa thu năm ngoái lại bắt đầu điều tra những mối quan hệ trai gái và những bê bối của nghị sĩ Oga."
Kusanagi nhăn mặt, anh gõ gõ ngón tay trỏ lên đầu mũi.
"Hay ta quay về trụ sở đi? Dù chưa chắc các sếp đã lấy làm cảm kích câu chuyện làm quà này đâu."
"Trước đó, tôi muốn xuống bãi để xe dưới tầng hầm xem sao đã." Utsumi Kaoru lấy ra từ ba lô một chiếc máy ảnh kỹ thuật số và bước về phía thang máy.
Khoảng một giờ sau, Kusanagi có mặt ở phòng họp nhỏ tại