Những ngày tháng cuối cùng của năm Hưng Long thứ bảy, thời gian chậm chạp lướt qua.
Sau khi biết được quê nhà Quân Trì ở lộ Bắc Giang, do không muốn để người khác can thiệp quá sâu nên Đông Ly quyết định tự mình đi điều tra.
Trước khi rời khỏi kinh thành, con bé còn cẩn thận dặn dò tôi rằng nếu có người tìm đến thì cứ nói sắp Tết nên nó muốn đi tìm mộ phần của cha mẹ là được.
Tôi lo lắng hỏi lại, Đông Ly liền bảo: "Đúng là em mồ côi, nhưng hai năm trước đây đã tìm thấy họ hàng rồi.
Cho đến giờ, chuyện này cũng chỉ có mình cô biết thôi."
"Em thật sự muốn đích thân đi tìm hiểu về Quân Trì sao?"
Đông Ly gật đầu: "Cô cả đã đồng ý với Quận chúa rồi, sao có thể không làm tới nơi tới chốn.
Với cả...!sau này sẽ trở thành Quận chúa nợ ơn cô, càng tốt chứ sao."
Nói xong nó còn nháy mắt một cái.
Thấy tôi còn tỏ vẻ lưỡng lự, Đông Ly vứt một cái áo đang gấp dở lên giường, ngồi xuống nắm tay tôi: "Hẳn là cô cả đang lo lắng Quan gia trách tội em à?"
Tôi khẽ ừ.
Nó liền tỉ tê: "Điều này...!thì cô phải tự ứng phó rồi, nhưng chắc là không sao đâu ạ.
Khi xưa cô cả chưa biết em là Dạ Hành, cứ nửa tháng là em phải trốn vào cung báo cáo với Quan gia một lần.
Bây giờ thì không cần nữa rồi, Quan gia biết cô cả ghét nhất bên cạnh có mấy người lén la lén lút mà."
"Vào đêm xảy ra án mạng...!là em đang chuẩn bị đi gặp Quan gia thì bắt gặp xác chết của An Bình phải không?" Tôi chợt nghĩ ra.
Đông Ly đáp: "Đúng là như vậy."
Nghi vấn vì sao nửa đêm nửa hôm mà Đông Ly vẫn còn ra ngoài đã được giải đáp.
Tôi khẽ thở phào một cái, vấn đề này đã mang đến cho tôi không ít khó chịu khi cho rằng người bên cạnh mình có điều giấu diếm.
Đúng là trong cái rủi có cái may, tuy bị gã người thượng tấn công nhưng lại khiến Đông Ly bị lộ thân phận, tôi cũng bớt đi một nỗi lo.
Đầu tháng Chạp, Đông Ly âm thầm rời đi, một thân một mình tới lộ Bắc Giang nghe ngóng.
Đây là lần đầu tiên họ Đoàn chúng tôi ăn Tết ở phủ mới nên mẹ có chút khẩn trương, cùng với Dư Nương ngày ngày mua sắm trang hoàng nhà cửa.
Không có Đông Ly bên cạnh nên tôi cũng ngại ra đường, tìm đủ cớ để không phải đi chợ phiên với mẹ.
Đương nhiên, việc này khiến bà vô cùng phiền lòng.
Tôi lại lôi Đoàn Nhữ Hài ra, nói rằng mẹ mau mau tìm thêm một cô con dâu hiền lương thục đức, dù sao cũng sẽ tốt gấp mười lần đứa con gái hư đốn không chịu lấy chồng là tôi đây.
Sau vài lần lặp đi lặp lại, mẹ bỏ hẳn ý định rủ tôi đi chợ, lại càng găm trong đầu suy nghĩ năm sau phải cưới vợ cho Đoàn Nhữ Hài bằng được.
Tôi thấy điều này cũng không có gì là bất hợp lý cả.
Đoàn Nhữ Hài và tôi năm nay suýt soát hai mươi - tạm thời có thể không cần để ý tới tôi – còn cậu ta có công ăn việc làm ổn định, nhà cửa đàng hoàng, đã đầy đủ khả năng để rước Phạm Vân Phi về rồi.
Hơn nữa cứ dăm ba ngày là Vân Phi lại chạy sang chơi, tôi thấy chỉ thiếu sáu lễ để gọi con bé là em dâu một cách chính thức mà thôi.
Cuối năm cũng là lúc công việc hoàng đế của Trần Thuyên càng bận rộn.
Không chỉ phải thực hiện đủ thứ lễ nghi, chuẩn bị cho Tết Nguyên Đán, mà còn phải tiếp sứ thần nhà Nguyên, giải quyết hàng ti tỉ vấn đề của cả nước cho kịp ăn Tết...!Về cơ bản, một ngày anh chỉ có vài canh giờ để nghỉ ngơi, hoàn toàn không chừa ra được tí thời gian rảnh rỗi nào để xuất cung vi hành, mà cụ thể là đi gặp tôi.
Nói chung, thật là buồn chán.
Cố gắng không để bản thân rảnh rỗi sinh nông nổi, hôm nay tôi đứng nhìn gia nhân quét nhà lau cửa, hôm sau thì chạy sang thăm Đỗ Chi.
Đại khái vào thời điểm toàn dân hối hả này thì cũng chỉ có Đỗ phủ là chịu mở cửa đón tôi tới mà thôi.
Ôi, tôi thật sự đã trở thành một con sâu gạo lười biếng, quen ăn trắng mặc trơn mất rồi.
Đỗ Chi sắp mang thai tới tháng thứ bảy, trộm vía bầu rất gọn, vẫn nhanh nhẹn đi tới đi lui, thậm chí có lúc còn rút roi ra vụt như thường.
Cô vừa uống thuốc an thai mà Phạm Bân đích thân sắc cho, vừa chỉ đông mắng tây, sai bảo đám người dưới dọn dẹp nhà cửa như thường.
"Dạo này trái tính trái nết quá chị ạ." Đỗ Chi đặt một tay lên bụng, tay kia tỳ xuống chồng gối cao, mày nhíu lại tỏ ra chán ghét.
Tôi cười dỗ dành: "Bà bầu mà."
Nhưng ai ở trong cái phủ này mà chưa từng nếm mùi roi da của Đỗ Chi cơ chứ? Chỉ là sau khi đón chàng về dinh, có Phạm Bân ngày ngày kề bên thì tính khí cô mới gọi là hiền hoà đi đôi chút.
"Thế...!là bé trai hay bé gái?"
Gương mặt Đỗ Chi dịu đi, mắt ánh lên nét dịu dàng hiếm có.
"Công Bân bảo là con gái chị ạ.
Em thì thích con trai đầu hơn, đề về sau cho nó thêm một cô em gái, chăm lo bảo vệ như anh Quân với em vậy."
Tôi nói: "Con nào cũng là con, nhưng em nghĩ cũng đúng.
Con gái đầu, lại phải mạnh mẽ hơn chút đỉnh."
Đỗ Chi mỉm cười, ngân nga:
"À ơi...!Mẹ ru con ngủ, mẹ ru con ngủ giữa trưa nắng vàng.
Chim trời ai dễ đếm lông.
Nuôi con ai nỡ, nuôi con ai nỡ kể công tháng ngày..."
Tôi liền trêu: "Ngóng con lắm này."
Cô đỏ mặt, tay dụi dụi mũi: "Em phải tập trước mấy bài hát ru, kẻo sau này hát con nghe lại cứ ấp a ấp úng..."
Đang nói, Đỗ Chi bỗng khựng lại.
Cô nhìn thẳng vào mắt tôi: "Giờ em chỉ lo cho chị thôi.
Nghe đâu anh Hài sắp rước cô tiểu thư họ Phạm về.
Còn chị thì sao? Cứ tha thẩn mãi thế này à?"
Tự nhiên bị chất vất không đâu, tôi chỉ biết cười khổ, hoàn toàn không nghĩ ra nổi một lý do để đáp lại cô nàng.
Đỗ Chi bình thường thích động tay động chân, nhưng một khi đã nói lý thì cũng không phải loại vừa.
Cái Tị nghe Đỗ Chi gọi, bưng thêm đĩa mứt quả với khay trà vào phòng, tỏ vẻ người lớn:
"Con đây cũng lo lắng cho cô Tâm lắm.
Bao giờ cô về nhà chồng thì cô Chi nhà con mới yên lòng được."
Tôi mắng: "Luyên thuyên!" Rồi xua nó ra ngoài.
Đỗ Chi tính tình thẳng như ruột ngựa, sẵng giọng: "Ngày trước em còn mong chị trở thành dâu nhà họ Đỗ chúng em, nhưng giờ không được rồi.
Nếu Quan gia có ý với chị thì sao không đón chị vào cung mà phong phi luôn nhỉ? Chẳng lẽ Quan gia chỉ trêu đùa với chị?"
Tôi xua tay: "Không, không.
Em nghĩ đi đâu thế? Chị còn không biết..."
Cô hừ một tiếng: "Chị nghĩ kỹ đi, nếu cần thì cứ cho người sang báo em, để em tìm cách gặp Quan gia mắng cho một trận.
Chị cũng hai mươi rồi đấy, sao có thể cứ mãi như vậy..."
Vội bịt miệng Đỗ Chi lại, tôi liếc mắt ra cửa, thấy không có ai mới thở phào một hơi.
Sắp làm mẹ rồi mà vẫn còn nói năng không biết suy nghĩ, mấy câu này nếu lọt vào tai người khác thì chỉ có tội khi quân giáng vào đầu thôi em gái ơi.
Đỗ Chi gạt tay tôi ra, giọng nhỏ đi vài phần: "Em sợ là tính cách của chị giống em quá nhiều."
Tôi ngẩn người: "Là sao?"
"Là một khi đã dành tình cảm cho ai, thì mãi mãi trong mắt chỉ có chàng mà thôi."
Cô nói không sai.
Nhưng mà...!điều ấy chỉ đúng khi tính mạng, tinh thần và lợi ích của tôi không bị đe doạ.
Tôi không phải là thần tiên, tôi cũng không phải là nhân vật nữ trong tiểu thuyết lãng mạn chỉ biết đến tình yêu mà bất chấp tất cả.
Thứ tôi đặt lên trên cùng, sẽ phải là bản thân tôi.
Mà dù sao...!tôi cũng không phải Đoàn Niệm Tâm chân chính, đâu phải nghĩ nhiều.
Tôi là Nguyễn Từ Niệm Tâm, hoàn toàn cô độc trong thế giới này.
"Chị có nghe em không đấy?" Đỗ Chi khua tay trước mặt tôi.
"Ơ...!em vừa nói gì?"
"Em bảo là mấy cô ả phi tần của Quan gia không tầm thường đâu, một khi đã vào hậu cung thì chị phải cẩn thận." Đỗ Chi thản nhiên thả một miếng mứt vào miệng.
"Nhưng em cũng tin là chị của em không ngán đứa nào."
Tôi phì cười trước nhận định này của Đỗ Chi.
Cô lại sai nữa rồi, tôi đâu hề muốn trở thành một phần của của hậu cung phía trong những lầu son gác tía kia cơ chứ? Chưa bao giờ, và có lẽ sẽ là không bao giờ.
...!
Ba mươi tháng Chạp, ai ở nhà nấy.
Mẹ chỉ huy đám gia nhân nấu thức ăn cho mâm cúng Giao Thừa còn tôi canh nồi lá mùi với Dư Nương, nhưng đại khái vẫn là ăn không ngồi rồi chẳng làm được cái tích sự gì.
Nghe tiếng gia nhân ý ới gọi, tội vội chạy ra ngoài, thấy Trần Thuyên đang đứng chờ dưới gốc xoan trước cổng.
Đông Ly đã rời Thăng Long được gần một tháng.
Trong thời gian ấy Thành An có ghé qua một lần và tôi đã trả lời đúng như những gì con bé dặn.
Tuy cũng gọi là trót lọt nhưng tôi cảm giác y không tin tưởng cho lắm.
Giờ Trần Thuyên đích thân tới, tôi chỉ lo mình sẽ sơ sẩy trước mặt anh mà để lộ ra điều gì.
Tôi bước chầm chậm về phía Trần Thuyên, vẫy tay chào: "Quan gia tới đây một mình ạ?"
Trần Thuyên liền mỉm cười: "Đỗ Quân vừa chạy về phủ một lát rồi.
Nghe nói Đông Ly không ăn Tết ở kinh thành mà lại về quê tìm mộ cha mẹ?"
Đúng là không thoát được.
Tuy nhiên, điều này cũng thể hiện Trần Thuyên là một ông chủ rất biết quan tâm tới nhân viên của mình.
Tôi gật đầu thay cho lời xác nhận rồi chuyển chủ đề ngay lập tức.
"Nay là Giao Thừa rồi, tôi tưởng Quan gia sẽ bận lắm cơ."
Anh nghe vậy liền đưa tay lên bóp trán: "Đúng là thế.
Ta nhân lúc nghỉ trưa trốn ra gặp nàng đấy."
Tôi mím môi không nói gì.
Trần Thuyên hạ tay xuống, nhìn thấy khuôn mặt đầy bất mãn của tôi liền trở nên bối rối.
Anh thở dài: "E là đêm nay không kịp tới đón Giao Thừa với nàng."
Biết ngay mà.
Làm gì có chuyện tuỳ hứng thế được.
Tuy chưa một lần nghĩ tới, nhưng trong tôi vẫn cứ đinh ninh rằng Trần Thuyên sẽ đợi cho qua tiệc năm mới rồi tìm cách đến đưa tôi ra ngoài đi dạo đêm, giống như năm ngoái.
Hừ, cái gì mà "muốn nàng dần cảm nhận được tâm ý"? Tào lao!
Nhưng sao tôi lại thấy hụt hẫng nhiều hơn tức giận vậy nhỉ?
"Ngự thiện ta còn chưa kịp ăn để kịp tới đây với nàng đấy." Trần Thuyên dài giọng.
Tôi nổi giận: "Có liên quan gì đến tôi đâu? Hơn nữa, chúng ta chưa hề hẹn sẽ cùng nhau đón Giao Thừa, Quan gia việc gì phải tốn thời gian quý báu của mình chỉ để thông báo một chuyện đương nhiên như vậy chứ?"
Trần Thuyên sững sờ trong chốc lát, rồi bỗng nhiên bật cười.
Tên nhóc này còn dám cười!
"Đợi tới mùng ba, ta cùng nàng đi chơi Tết nhé."
Hay lắm, giờ thì còn muốn lấy một cuộc hẹn khác để bù đắp nữa.
Tôi đảo mắt: "Để xem đã, mấy ngày Tết tôi bận rộn lắm."
Anh liền nói chen vào: "Đúng rồi, bận đi với trẫm mà."
Mồm mép không ai bằng! Lại còn xưng trẫm, muốn hù doạ ai vậy chứ? Tôi lại nghĩ, đồng ý luôn thì có dễ dãi quá không nhỉ?
"Khoảng cuối giờ Thân, sau khi kết thúc trận đấu mã cầu đầu năm ta sẽ tới đón nàng.
Chớ có quên."
(Giờ Thân: Từ 3-5h chiều)
Tôi hừ mũi một cái, cũng coi như tiếp nhận thông tin.
Lại lo Trần Thuyên chưa kịp dùng ngự thiện đã đến đây, tôi ngập ngừng bảo anh vào nhà ăn bát cơm nhưng chẳng ngờ lại nhận được cái lắc đầu đầy khiếp sợ.
Dường như ấn tượng ngày ấy về mẹ tôi vẫn quá khủng khiếp trong tâm trí Trần Thuyên.
Hết cách, chúng tôi đành đứng dưới gốc xoan trò chuyện vài câu, dần dần tôi cũng không còn bực bội với Trần Thuyên nữa.
Anh bảo, xem múa hát là chuyện nhàm chán nhất trên đời, vậy mà chiều nay sẽ phải ngồi yên một chỗ tới mấy canh giờ, lại còn phải giả vờ giả vịt thưởng thức với đám triều thần nữa.
"Được ở lại đây luôn với nàng thì tốt." Trần Thuyên khẽ lắc đầu.
Tôi bĩu môi: "Cũng được, để tôi gọi mẹ ra đón tiếp Quan gia."
Trần Thuyên bị tôi trêu liền bật cười vui vẻ.
Theo lệ, sau những màn ca múa nhạc đặc sắc sẽ là yến tiệc, cuối cùng có đoàn tăng đạo vào làm lễ Khu Na mừng năm mới.
Tôi