Bên ngoài căn phòng hồi sức đó có hai con người. Một kẻ bình thường mang tính cách dịu dàng, một kẻ thì luôn mong muốn sự nổi bật và mang một tính cách cố chấp. Hai kẻ điều si mê duy nhất một thứ, đó chính là viên ngọc sáng lấp lánh che phủ đi màn đêm. Không gian yên ắng đầy căng thẳng trôi qua tầm 10 phút. Vũ Vinh tựa người vào ghế, ánh mắt nhìn Nhiên Tử một cách dò xét.
" Tại sao cậu lại yêu em ấy? "
Nhiên Tử ngẩng lên, hắn im lặng vài phút. Vẻ mặt như đang suy nghĩ tìm một lí do nào đấy, hắn cười nhạt.
" Cần gì lí do? Yêu là yêu thôi. Nó là cảm xúc mà thượng đế ban tặng cho con người nên nó không hề có nguyên tắc. Còn cậu? "
Anh cũng im lặng. Ánh mắt của anh như bị một màn lưới vô hình phủ lấy, nó bị bịt kín và không thể tìm được một lối thoát nào. Vũ Vinh cảm giác như đang có một sợi dây thằng rắn chắt buộc chặt cổ tay anh và nó được kết nối với cổ tay của cậu. Thứ anh cảm nhận được chỉ có ba từ đó là bị trói buộc.
" Không biết. . . "
Không gian lại bắt đầu rơi vào im lặng. 30 phút lặng lẽ trôi đi, căn phòng hồi sức đã mở cửa. Nhiên Tử và Vũ Vinh tức tốc đi đến, vị bác sĩ đứng tuổi lên tiếng.
" Nguyên nhân bị kích động như vậy là do kí ức đột ngột quay về thôi. Hiện tại trạng thái tinh thần của cậu ấy đã ổn định, người nhà có thể vào thăm "
Vị bác sĩ rời đi. Cả hai do dự không ai dám bước vào trước, một kẻ thì sợ rằng khi bước vào rồi sẽ chỉ nhận lấy ánh mắt căm phẫn của cậu, một người thì sợ rằng bước vào đó thì Lữ Linh sẽ không còn là Lữ Linh mà hắn biết nữa. Tâm tình của hai tên này điều phức tạp hệt nhau. Hắn quay lại hàng ghế chờ và ngồi xuống, anh thì đứng đờ ra cửa. Không gian tịch mịch xung quanh họ nhướm đầy màu sắc u sầu.
" Mày không phải nói rằng dù em ấy là ai hay dù em ấy thế nào mày vẫn sẽ yêu em ấy sao? Bây giờ mày đang sợ điều gì chứ? "
Nhiên Tử thở dài, lòng hắn lúc này hỗn độn lắm. Hắn không biết nên phải làm gì để giữ cậu ở lại bên hắn. Liệu hắn bước vào thì Lữ Linh có chọn tiếp tục ở bên cạnh hắn không? Hay là cậu sẽ chọn người kia. Chính những suy nghĩ vu vơ thoáng qua đó mà làm hắn hao tâm tốn sức rất nhiều.
Vũ Vinh cũng không kém gì hắn. Lúc này anh đã bị những suy nghĩ sợ hãi ăn mòn đi sự kiên định ban đầu của mình. Anh cứ luôn khăng khăng Lữ Linh là của anh mà bây giờ anh đã không thể nói hay chữ của mình nữa rồi. Bởi vì trong phút chốc anh đã nghe được cậu nói từ yêu với người khác.
" Lữ Linh xinh đẹp của mình. . . Bây giờ đã không còn là của mình nữa rồi. Em ấy sẽ thuộc về một kẻ tầm thường sao? Em ấy không muốn lộng lẫy, toả sáng nữa ư? "
Sự ngộp ngạt này cứ bủa vây lấy hai người. Lữ Linh nằm ở trên giường trắng xoá đầy não nề. Cậu cầm sợi dây chuyền trên tay, giọt nước mắt lăn dài trên má, khoé mắt sưng tấy lên vì đau, mũi và làn da gần môi cũng đỏ hỏn đến đáng thương. Lữ Linh nhớ lại lúc cậu vui mừng khi có đứa nhỏ và cũng nhớ lại lúc tuyệt vọng khi mất nó.
" Xin lỗi con. . . xin lỗi con nhiều lắm "
Cậu ngồi dậy, tay lau nhẹ đi dòng lệ. Lữ Linh khập khiễng bước xuống giường, cậu mặt chiếc áo khoác vào người. Lữ Linh mở cửa, cánh cửa trắng đụt vừa mở ra, cậu đã nhận được hai cặp mắt ngóng trông của hắn và anh.
" Lữ Linh!!! "
Cả hai người bọn họ đồng thanh, giọng nói cũng hoà lẫn sự lo lắng hệt nhau. Cậu cười nhạt, bước chân chậm chạp đi đến chỗ của Vũ Vinh.
" Em muốn ở riêng bên cạnh anh "
Lữ Linh nắm lấy tay anh rời đi. Bóng dáng của hai người biến mất, họ để lại một kẻ đáng thương ôm trọn lấy hàng nghìn sự sầu muộn. Cậu và anh rời khỏi cổng bệnh viện, Lữ Linh hít nhẹ lấy bầu không khí có chút lành lạnh này. Đôi môi nhỏ đó nở một nụ cười tươi.
" Nắm tay em được không? "
" Được "
Vũ Vinh nắm lấy cánh tay nhỏ bé của cậu, từng ngón tay của anh đan xen vào từng ngón tay thon dài của cậu. Cả hai người cứ thế mà tản bộ ung dung trên vỉa hè được thấp sáng bởi đèn đường. Cơn gió đêm thoáng mát thổi qua, cảnh tượng này có chút thơ mộng pha tý lãng mạn.
" Mình đi dạo đến cổng trường cấp ba đằng xa ở kia được không? "
" Được "
Anh ân cần đáp. Lữ Linh cũng vui vẻ gật đầu, cả hai cứ như vậy đi bộ cho đến lúc gần cổng trường. Họ giống như trở về năm cấp ba đầy tươi sáng của tuổi trẻ, lúc ấy hai người chỉ cần học, chỉ cần yêu nhau là đủ và đây cũng là đoạn đường cuối cùng Lữ Linh đi cùng anh.
Đến nơi Lữ Linh buông tay của anh xuống, cậu đứng xoay lại. Cả gương mặt lộng lẫy được ánh đèn đường lấp loá chiếu qua, mái tóc vàng nhạt như sáng lên, đôi mắt xanh xinh đẹp tựa hồ như một viên ngọc được chạm khắc tinh xảo. Toàn bộ sự hào nhoáng của cậu cứ như được ánh đèn nhấp nháy tô điểm tạo nên sự hoành tráng. Lữ Linh mĩm cười nụ cười hạnh phúc nhất mà năm cấp ba cậu từng cười với anh.
" Em yêu anh, nhưng là em của năm tháng đó yêu anh, yêu chỉ duy nhất mình anh. Còn em của ngay lúc này muốn chọn sự tầm thường kia và em muốn gở bỏ sợi dây thằng đang trói buộc hai chúng ta suốt hơn chục năm nay. Điều đó là vì em và cũng là vì anh "
Lữ Linh đã không khóc. Cậu tiến lại gần anh, cánh tay nhỏ bé ôm anh lần cuối. Cậu đặt sợi dây chuyền vào túi áo khoác của anh. Giọng nói ấm áp cất lên.
" Cảm ơn anh vì đã cùng em đi hết đoạn đường đến trường và cảm ơn anh vì đã luôn đứng ở cổng trường đợi em đi học. Giờ tạm biệt anh Vũ Vinh "
Cậu buông tay, bước chân dần dần cách xa anh. Lữ Linh đã rời khỏi tầm mắt của anh, cậu cũng đã rời khỏi tầm tay của anh. Từ nãy đến giờ anh đã không thể trả lời cậu bởi cổ họng của anh lúc này cứ như bị nghẹn một chút gì đó đắng đắng.
" Lữ Linh. . . em . . "
Giọt nước mắt của