"Hả?!" Chưa bao giờ hắn thấy ai đồng thanh mà chuẩn đến mức này. Thiệu Huy cùng Quách Lịch đều trố mắt nhìn hắn, trong lòng cả hai đều hiện lên một dấu chấm hỏi cùng một dấu chấm than cực kì lớn.
"Không được? Chiều cao tôi không hợp tiêu chuẩn à, 1m80 vẫn không được sao?"
Linh Quân gãi đầu thắc mắc, hắn đâu biết lý do chính thật sự làm hai người kia sửng sốt là gì, cứ nghĩ rằng chiều cao của hắn hạn chế mà thôi. Nhưng thực chất rằng, hắn đâu biết việc một người như hắn lại diện lên phục trang rồi lại sải bước biểu diễn trên sân khấu thế kia nhất định sẽ làm Đại Lục náo loạn không?
Thứ nhất, hắn vốn rất ghét những sự kiện tầm cỡ ồn ào và quy mô, mùi sang trọng như thế hắn ngửi không nổi.
Thứ hai, hắn thân là chủ tịch của RS mà làm như thế thì thể diện quăng xuống sông à?
Cuối cùng, người mẫu phải có kỹ thuật trình diễn, với một tên từng là xã hội đen ngông cuồng như hắn không chừng chỉ đi được vài bước thì sân khấu của người ta cũng tan nát rồi!
"Chậc..... Không phải là không được, nhưng mà..... Em có biết trình diễn cần làm gì không?"
"Chẳng phải chỉ cần mặc đồ, bước lên đi đi xoay xoay vài vòng là xong sao??"
Thiệu Huy nghe đến đây thiếu chút bò ra sàn cười một trận lớn rồi. Nhóc con này thật sự chỉ thành thạo chiến lược cùng những thứ liên quan đến tranh đấu chém gϊếŧ, còn về những thứ khác kiến thức đều mù tịt. Cơ mà như thế rất đáng yêu nga, cũng lâu lắm rồi Thiệu Huy mới có thể nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy ngây thơ trong sáng đến vậy.
Bàn tay lớn chạm nhẹ lên mái tóc rối đánh lệch, nhẹ nhàng giải thích cặn kẽ cho thiếu niên ngỗ nghịch trước mắt, "Không chỉ cần ngoại hình, người mẫu còn phải học cách biểu đạt phong thái cùng các bước đi thuần thục trên sân khấu mới có thể trình diễn được. Em đã học những thứ đó đâu mà đòi thay thế người mẫu chuyên nghiệp?"
"Thì..... tôi không biết những thứ đó thật nhưng có thể học dần mà. Sự kiện chỉ còn một tuần nữa là diễn ra, thiếu đi người mẫu chủ lực coi làm sao được....."
Đúng lúc bọn họ vẫn đang phân vân việc có nên chấp nhận yêu cầu của Linh Quân không thì Quách Lâm từ phòng bếp đã đem nước đến. Cậu nhìn vẻ mặt đầy suy tư của anh trai mình cùng Thiệu Huy thì lấy làm lạ, chỉ duy nhất tên chủ tịch Linh cao ngạo kia vẫn ngồi đung đưa qua lại, đôi mắt phong lưu cứ dò dẫm căn nhà của họ. Quách Lâm cũng quen với cách xử sự này của Linh Quân, chỉ lẳng lặng đặt bốn tách trà Đại Hồng Bào* lên mặt kính trong suốt. Linh Quân với tay cầm tách trà nóng trong tay, thân thể đột nhiên tiến đến gần Quách Lâm làm cậu giật mình run khẽ. Cái khí thái ghê rợn bức người ấy vẫn hệt như lần đầu cậu gặp hắn, cứ có cảm giác thanh quản bị ai bóp chặt đến ngạt thở. Hắn hạ thấp giọng, giữ chặt lấy tách trà trong tay: "Bạn học, tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu đấy."
*Trà Đại Hồng Bào: Đại Hồng Bào là thứ trà hảo hạng của Trung Quốc, được coi là loại chè đắt nhất thế giới. Với giá lên tới xấp xỉ 11 triệu NDT/kg, tương đương khoảng 37 tỷ đồng. Đây là loại trà được hái và chiết xuất từ cây chè cổ thụ có tuổi đời vài trăm đến cả nghìn năm tuổi. Chúng thường mọc trên núi cao quanh năm sương mù, mây phủ.
"Tôi và cậu thì có gì để nói với nhau à?" Quách Lâm nhìn hắn với ánh mắt kiêng dè, nghiêng đầu tránh đi ánh nhìn đầy châm chọc của hắn. Linh Quân dùng ngón trỏ móc lấy sợi dây chuyền Quách Lâm đeo ở giữa ngực thô bạo kéo về phía mình: "Đương nhiên, chúng ta còn có rất nhiều chuyện chưa nói riêng với nhau nha."
Hình như Linh Quân quên mất rằng, căn nhà này hiện hữu đến hai con người có máu chiếm hữu rất mạnh nha.
Thiệu Huy và Quách Lịch đơ ra nhìn nhau, sau đôi mắt lại dần trở nên đằng đằng sát khí phóng về phía hắn và Quách Lâm.
"Linh Quân, buông tay ra mau."
"Quách Lâm, mau qua đây."
Hắn sững người nhìn hai người kia cùng lúc kêu lên, tức thời chỉ biết nghe lời mà trả tự do cho Quách Lâm. Cậu bị dọa sợ đến tái mặt liền nhanh chóng chạy đến chỗ Quách Lịch, nhưng rốt cuộc lại bị ông anh ném một cái nhìn gai góc về mình, cậu đành cụp mắt không dám biện minh gì nữa.
"Nào nào, tôi chỉ đùa một chút thôi mà. Quách Lâm và tôi dù gì cũng tốt nghiệp cùng một khóa, gặp nhau cũng nên chào hỏi nhau chút chứ."
Linh Quân nhàm chán hớp một ngụm trà, chân mày khẽ nhếch lên một đường khiêu khích. Hắn chỉ ngồi một lúc rồi xin phép ra ngoài hóng mát, vốn định đến đây hỏi chuyện Quách Lịch nhưng ở đây còn có Thiệu Huy, hắn không thể tùy tiện được. Lý do hắn vẫn chưa nói với Thiệu Huy, là vì hắn sợ. Sự việc lần này quá nghiêm trọng, hắn sợ rằng nếu hắn nói cho Thiệu Huy, có lẽ sẽ không còn giữ được người đó nữa. Một lần là quá đủ rồi, hắn rất sợ điều đó tái diễn. Hắn bước ra ngoài khuôn viên tràn ngập trong ánh nắng, lẳng lặng nhìn hàng Diên Vĩ được trồng ở khoản sân nhỏ nhưng lại cực kì nổi bật, từng cánh hoa toát lên uy lực tràn trề, dưới ánh dương rực rỡ càng trở nên thanh thoát. Hắn đột nhiên nhớ đến một chuyện, mối quan hệ giữa hắn và Thiệu Huy chỉ có rất ít người biết, điều này thật sự làm hắn rất đau đầu. Bởi vì hắn xuất thân hèn mọn, là con trai của tên nát rượu nát đời lại còn được nhuốm máu người từ rất sớm. Kẻ như hắn cùng với một bông hoa cao quý tựa cõi tiên kia, chắc chắn không bao giờ được chấp nhận.
Nhưng nếu đã thế thì sao chứ? Hắn chưa bao giờ sống theo quy tắc của bất cứ một ai, cũng chưa bao giờ sống theo ánh nhìn của nhân loại. Kinh tởm hắn? Được, kinh tởm đi. Nguyền rủa hắn? Được, nguyền rủa đi. Tất cả những thứ dơ bẩn tột cùng ấy đã quá quen thuộc với hắn rồi, cho dù có lăng mạ hắn tàn nhẫn đến mức nào thì bản thân hắn vẫn không thay đổi. Lúc hắn đối tốt với đời, đời có thương hắn không? Tuổi trẻ hắn bồng bột lại dính chân vào hắc đạo sớm như thế, bảo hắn trở thành một kẻ sống đạo lý, sống có lương tâm thế nào được?
Lương tâm hắn tự hắn quyết, đúng hay sai cũng một tay hắn quyết, bất cứ ai cũng đừng đem những đạo lý chết tiệt ấy ra nói với hắn.
Hắn nheo đuôi mắt, phóng tầm nhìn về chân trời vời vợi. Cảnh quan hệt như một bức tranh động được tô vẽ tỉ mỉ, nhìn thoáng qua lại ngỡ rằng lạc vào trong tranh. Hắn cứ thế đưa mình cuốn vào những dòng ký ức cất trong thâm tâm, khơi gợi từng chút một hình ảnh một người.
Người đã thay đổi cuộc sống hắn, chính là phép màu của hắn.
Hắn chau mày, thanh âm ngoại vùng lọt vào bức tranh tĩnh, khuấy động tâm hồn đang an tĩnh của hắn.
"Chậc, thằng nhãi này....." Linh Quân quay đầu nhìn Quách Lâm, tạch lưỡi mắng một câu. Quách Lâm im lặng nhìn hắn, chậm rãi bước đến bên cạnh hắn. Linh Quân tự động dịch sang một bên, cũng chả buồn miệng mà mắng mỏ Quách Lâm, hắn mắng mãi cũng nhàm rồi.
"Không phải cậu nói có chuyện cần nói với tôi sao?"
"Quà của tao..... Mày nhận được rồi chứ?"
Quách Lâm giương đôi mắt xinh đẹp bất ngờ nhìn người bên cạnh, lại đột nhiên nhớ đến một chuyện.
Cậu và Lộ Mãn Huyền là người quen với nhau, cũng bởi vì Lộ Mãn Huyền là người mẫu trực thuộc công ty nhà cậu, cộng thêm nói chuyện khá hợp nên trở nên thân thiết. Cậu biết nghề tay trái của Lộ Mãn Huyền, gã bên ngoài là một người mẫu hàng đầu lại còn là một tên dẫn dắt dây chuyền buôn lậu thuốc phiện. Quách Lâm biết rõ việc này, nhưng chỉ cần Lộ Mãn Huyền hứa với cậu không làm ảnh hưởng đến công việc làm ăn của công ty, cậu sẽ dùng tiền chặn cho không cho việc này bại lộ.
"Tống Thụy Châu mà Lộ ca nói..... Là cậu?!"
Linh Quân nhìn gương mặt hoảng hốt kia lòng liền cảm thấy rất thư thái. Hắn lại không ngờ vở diễn này của mình lại hoàn hảo đến như vậy, hắn có thể qua mắt cả Lộ Mãn Huyền cùng Quách Lâm thì cũng nên tính đến việc làm diễn viên thần tượng rồi nha.
"Tên họ Tống đó cách đây năm năm đã ngủm củ tỏi rồi, hắn là một tay tao gϊếŧ đấy."
Hắn bật cười khanh khách, nhìn thấy vẻ mặt không hề có chút tin tưởng nào của Quách Lâm mà nói tiếp, "Tống Thụy Châu đó ở xa Đại Lục như thế, đến ngay cả việc còn sống hay đã chết cũng chẳng ai quan tâm đến cả. Hắn suy cho cùng cũng là một kẻ bỏ đi, một tên rác rưởi. Vì thế năm năm trước tao được nhận lệnh phải thủ tiêu hắn, nhưng việc này thực thi trong im lặng, tên hoàng tộc thối đó suốt bao năm đều sống trốn chui trốn nhũi chốn hôi hám, cho dù chết rồi thì có ai hay đây? Chắc là mày cũng nghe Lộ Mãn Huyền nói về hình xăm đó của tao rồi nhỉ? Hắc phượng hoàng ấn kí chính là thứ duy nhất xác định thân phận của Tống Thụy Châu, và tao là người đầu tiên cũng như là người cuối cùng được chiêm ngưỡng nó đó."
Linh Quân dùng tay kéo cổ áo, bên vai liền lập tức hiện ra hình xăm một con phượng hoàng đen, đầu phượng hoàng nhỏ một màu đen tuyền, sắc khí tỏa ra uy lực tràn trề. Quách Lâm ngẩn ra một lúc, các dây thần kinh dường như đông cứng lại, tức khắc không biết nên biểu hiện như thế nào. Lại đột